Cũng chỉ có Tuyền Qua Thần Tượng mạnh mẽ như thế mới có thể chế tạo ra trận pháp Long Bích Văn khổng lồ như thế.
Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, cho dù là trong số những người mà hắn gặp hay là nghe nói thì đều không thể làm ra một cái trận pháp Long Bích Văn có kích cỡ như thế này được.
“Tiếp tục đi, ta không tin là không đi ra được!” Lúc này, Đao Ma tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà đi không được bao xa thì cảm nhận được có một luồng khí tức mạnh mẽ phát ra ở phía trước.
Khí tức của Địa Vô Cấm!
“Chẳng lẽ là cường giả Địa Vô Cấm của Bất Hủ Tông?”
Trong lòng Đao Ma tức giận, muốn giết người, nhưng mà sợ đánh rắn động cỏ nên chỉ đành đi đường vòng.
Vòng qua ngọn núi bên cạnh, từ vách đá nhìn xuống, Đao Ma thấy được cường giả Địa Vô Cấm đó.
Là một nữ nhân!
Thoạt nhìn rất trẻ trung, khí tức tỏa ra chỉ có nửa bước Địa Vô Cấm.
“Tự mình lừa gạt mình.” Đao Ma bất đắc dĩ cười một tiếng, đang định đi thì thì đột nhiên thấy nàng cầm một cây gậy gỗ, sau đó hô một câu “Lắng nghe ta triệu hoán...”, lúc này, cây cối xung quanh đều lay động.
Rễ cây làm chân, nhánh cây làm tay, từng cái cây đều đứng lên như người, chậm rãi tới gần nữ nhân tay cầm gậy gỗ.
Sau đó tất cả những cây cối đó đều mở miệng nói chuyện.
“Nguyện cống hiến sức lực cho ngài, chủ nhân của ta!”
“Nguyện cống hiến sức lực cho ngài, chủ nhân của ta!”
Thấy cảnh này, Đao Ma cảm thấy có chút choáng váng.
Đây là cái quỷ gì?
Thụ yêu?
Nhưng mà cây thì sao thành yêu được?
Hơn nữa còn biết nói chuyện.
Nhưng lại không có lộ ra yêu khí.
Mỗi một cái cây này đều lộ ra thực lực không kém gì Địa Vô Cấm, hàng trăm hàng ngàn cây hội tụ lại một chỗ, không phải Địa Vô Cấm Trung Cảnh thì không thể đánh lại! Địa Vô Cấm Hạ Cảnh, sợ là trong nháy mắt là sẽ bị giết.
Đang nghĩ ngợi thì nữ nhân đó lại vung vẩy gậy gỗ trong tay, những cây cối đó trở về, một lần nữa biến thành cây.
“Triệu hoán đại quân Mộc Tinh Linh thành công... cái ma pháp tứ giai thứ nhất của ta thành công rồi!”
Nữ nhân hưng phấn nhảy dựng lên.
Người này chính là Long Nguyệt!
Khi Đao Ma nghe được hai chữ ma pháp thì lập tức nhớ tới tin tức mà hắn lấy được trong Phong Gian Nguyên.
Bất Hủ Tông nắm giữ ma pháp có lực lượng còn mạnh mẽ hơn mạch thuật lưu phái!
Cái này là ma pháp sao?
Biến những cây cối bình thường thành chiến sĩ, đồng thời còn là chiến sĩ có lực lượng gần bằng cường giả Địa Vô Cấm.
Này có chút khó ma tưởng tượng nổi.
Xem đến đây, đột nhiên Đao Ma có chút không muốn rời khỏi đây.
Mới đầu, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, bây giờ hắn muốn ở lại xem thử xem rốt cuộc thì ma pháp này là thứ gì.
Có thể điều khiển hàn băng, có thể điều khiển Bạo Phong, còn có thể biến cây cối bình thường thành chiến sĩ mạnh mẽ…
Đều là thứ quỷ gì?
Vừa đi tới trước thêm hai bước, Đao Ma ngừng bước lại.
Sau đó vừa đi vừa nghỉ, trên mặt Đao Ma lại lộ vẻ xoắn xuýt nữa.
Đi?
Hay là không đi?
Mặc dù hắn không có khát vọng lớn gì nhưng mà lòng hiếu kỳ tương đối mạnh.
Điều khiển Bạo Phong, Băng Tuyết, loại lực lượng này thì cho dù là Yêu Thần thì cũng hiếm có làm được.
Nhưng mà ma pháp có thể làm được.
Bây giờ lại có thể biến cây cối bình thường thành chiến sĩ thụ nhân mạnh mẽ.
“Ma pháp...”
Đao Ma như quỷ thần xui khiến, đi xuống núi, đi tới chỗ Long Nguyệt còn đang chìm trong vui sướng.
Khi Đao Ma dọc theo đường núi đi xuống dưới, đi qua rừng cây, Long Nguyệt nghe được tiếng lá cây xào xạc. Lúc này, nàng bình tĩnh nhìn về phía sườn núi, sau đó chậm rãi tới gần.
Trong núi có nhiều tẩu thú kỳ dị, Long Nguyệt nghĩ là chúng nó đang đi lại.
Nhưng mà đi chưa được hai bước thì thấy là người tới, hơn nữa còn là một người xa lạ, Long Nguyệt chợt thất vọng nhún vai.
“Còn tưởng rằng lại là tẩu thú.”
Long Nguyệt lạnh nhạt nói một câu khiến cho Đao Ma có chút ngạc nhiên, nghi ngờ.
“Ngươi không sợ ta?”
Long Nguyệt đáp: “Ta sợ người một nhà làm cái gì?”
“Người một nhà?” Trong lòng Đao Ma vui lên.
Người của Bất Hủ Tông này là ngốc thật hay là giả ngốc?
Gặp cũng chưa từng gặp mà dám nói là người một nhà?
Nhưng mà như vậy cũng phù hợp tâm ý của hắn, dứt khoát giả vờ thành người một nhà luôn.
“Ta vừa tới.” Đao Ma lên tiếng.
Long Nguyệt nói: “Vậy chúc mừng ngươi, tìm được chỗ tốt. Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?”
“Tên thật thì không nhớ được, nhưng mà những năm gần đây người người đều gọi ta là Đao Ma.”
“Đao Ma... tên thật thú vị.”
“Chưa từng nghe qua?”
Đao Ma ngây ra một lúc.
Không phải vậy chứ.
Long Nguyệt đáp: “Tiền bối, Triều Thiên Hạp này nhiều người như vậy, sao ta có thể biết hết được.”
“Ngươi cũng thẳng thắn lắm, đã lâu rồi chưa từng gặp được người như vậy. Ở bên ngoài, gần như tất cả mọi người gặp phải ta thì sợ hãi hoặc là nịnh nọt, hoặc là muốn giết ta.” Đao Ma cười cười.
Không thể không nói, ở một chỗ mà không ai biết tới mình thì ít nhiều gì cũng thấy thoải mái.
Tiếp tục giả vờ là người một nhà chào hỏi vài câu, sau đó Đao Ma bắt đầu hỏi thăm chuyện liên quan tới ma pháp: “Có thể nói cho ta nghe về ma pháp không? Chính là thứ mà ngươi vừa dùng đó.”
“Tiền bối còn chưa đi Pháp Sư Tháp?”
“Chưa.”
Pháp Sư Tháp?
Đao Ma âm thầm nhớ kỹ cái tên kỳ cục này.
Pháp sư là cái gì?
Long Nguyệt nói: “Nếu như tiền bối muốn hiểu rõ ma pháp thì ta kiến nghị tiền bối nên đi Pháp Sư Tháp một chuyến. Bởi vì ma pháp là một thứ hết sức phức tạp, trình độ phức tạp của nó không thua gì tu luyện mạch môn. Nói từ đơn giản nhất, người tu luyện ma pháp không gọi là người tu luyện mà là ma pháp sư.”
“Ma pháp sư...”
Trong nháy mắt, lòng hiếu kỳ của Đao Ma tăng mạnh.
Ma pháp sư!
Cái tên rất kỳ lạ.
“Muốn trở thành ma pháp sư thì đầu tiên phải có một cây đũa phép, giống như cái trong tay của ta vậy. Dĩ nhiên, chưa chắc tất cả đũa phép đều giống như thế này, cũng có tương đối lớn, giống như là quyền trượng.”