Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 920 - 【Vip】 Đi Tới Hồng Diệp Môn (5)

【VIP】 Đi tới Hồng Diệp Môn (5) 【VIP】 Đi tới Hồng Diệp Môn (5)

Chuyện này khiến Ôn Bình rơi vào trong trầm tư, mặc dù trong tình báo biểu hiện chỉ là có thể tồn tại, nhưng Ôn Bình nhất định phải xem như là có tồn tại. Bởi vì không thể có bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì, cho nên muốn đi Hồng Diệp Môn thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi phát bố cáo cấm đi ra khỏi tông môn, Ôn Bình chuẩn bị đi cho chuyến đi Hồng Diệp Môn.

Mới đầu Ôn Bình muốn dẫn Đao Ma đi nhưng suy nghĩ một chút, Đao Ma vừa mới phế bỏ dị mạch của mình, thực lực giảm mạnh, đi Hồng Diệp Môn cũng không giúp đỡ được cái gì.

Còn những người khác, Ôn Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng dẫn Hắc Trạch theo.

Hắc Trạch, chuyến lợi phẩm khi giết Vi Thiên Tuyệt, cũng là thành viên thứ ba của đại đội trồng cây trong Bất Hủ Tông.

Năng lực chiến đấu của Hắc Trạch cũng không mạnh mẽ, nhưng lại có thể phóng ra khói đen ngăn cách mạch khí.

Thiên phú ngăn cách mạch khí vẫn tương đối ít.

Nếu là lúc trước thì Ôn Bình chỉ cảm thấy bình thường thôi, chỉ cảm mặc dù năng lực của Hắc Trạch cũng mạnh nhưng không đến mức có thể dùng được cho mình. Nhưng mà Ôn Bình chậm rãi phát hiện, có vẻ như không còn con Hắc Trạch thứ hai.

Hồ Thiên Địa không có.

Hỏi Hoài Không một chút, Yêu tộc cũng không có con Hắc Trạch thứ hai.

Cho nên sự tồn tại của Hắc Trạch, ít nhất cho tới bây giờ thì vẫn có thể xem là độc nhất vô nhị, cho nên, năng lực ngăn cách mạch khí trước mắt cũng là độc nhất vô nhị.

Trong lúc Ôn Bình còn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì tiếng hệ thống vang lên bên tai.

“Tuyên bố nhiệm vụ giương oai!”

“Mới tới Triều Thiên Hạp, có thể ở một góc nhỏ, nhưng thanh danh không thể chỉ gói gọn trong một góc nhỏ này được. Đi tới Hồng Vực, tản uy danh của mình ra, làm cho cả Hồng Vực đều biết ba chữ Bất Hủ Tông.”

“Mục tiêu nhiệm vụ: Bảy thành người trong Hồng Vực biết Bất Hủ Tông.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: Mười vạn danh vọng, Trường Mạch Công tăng đến Thiên cấp.”

“Số thành viên trong tông môn có thể dẫn theo: Ba người!”

“Má ơi, ta chỉ muốn tới Hồng Diệp Môn quậy một chút, cho Hồng Diệp Môn một bài học, để cho bọn họ biết tại bông hoa lại hồng như vậy. Không ngờ hệ thống này còn ác hơn ta...” Chuyện này khiến cho Ôn Bình lại lâm vào trầm tư.

Nói tóm lại, phần thưởng nhiệm vụ rất ngon.

Nhưng mà độ khó của nhiệm vụ cũng không nhỏ!

Nếu như mạng lưới tình báo của Trần Hiết đã thâm căn cố đế ở Hồng Vực thì làm chuyện này sẽ rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà bây giờ mạng lưới tình báo của Trần Hiết mới từ mười bốn thành kéo dài ra ngoài, hoàn toàn không giúp được hắn.

Cũng may nhiệm vụ không có quy định thời gian, cũng không có trừng phạt khi thất bại, cho nên Ôn Bình cũng không có gấp gáp như vậy.

Đóng ô nhiệm vụ lại, Ôn Bình dùng Truyền Âm Thạch liên hệ Yêu tộc, gọi Yêu tộc trả Hắc Trạch lại cho hắn.

Còn hai cái danh ngạch đi theo, Ôn Bình vẫn dựa theo cách cũ, chọn ngẫu nhiên.

Bởi vì mục đích của chuyến đi này không phải là để hoàn thành nhiệm vụ.

Chủ yếu là đến Hồng Diệp Môn làm một vài chuyện.

Đến giờ cơm, Ôn Bình tụ tập tất cả những người đang có ý đi ra ngoài tông môn xem một chút lại.

“Như cũ, đũa chỉ vào người nào thì người đó sẽ đi theo bổn tông chủ ra ngoài. Chuyến này không có mục tiêu, cũng không nói chính xác được khi nào trở về.” Ôn Bình lại căn dặn một câu, sau đó nhìn về phía Vân Liêu.

Vân Liêu cầm đũa, sau đó quay một vòng trên bàn cơm.

Lần thứ nhất, đũa chỉ đến Lan thúc.

Là huynh đệ khác họ của phụ thân Ôn Bình!

Từ khi Ôn Bình cứu Lan thúc về tông đến giờ, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn tu hành, đã từ Thông Huyền Cảnh bước vào Thần Huyền Cảnh.

Đương nhiên, thực lực như vậy cũng không có ý nghĩa gì ở Triều Thiên Hạp.

Lan thúc thấy đũa quay tới chỗ mình thì mừng rỡ đứng dậy nói: “Đa tạ các vị.”

“Lan thúc, đừng có khách sáo như vậy chứ?”

“Lan thúc, khi về nhớ đem về cho ta một vài thứ chỉ có ở Triều Thiên Hạp.”

Mọi người mồm năm miệng mười vây lại.

Lan thúc gãi gãi đầu, cười nói: “Đợi chút nữa hẳn nói, giờ để cho Vân trưởng lão quay xong vòng hai đã.”

Lúc này, mọi người mới yên tĩnh trở lại.

Lần thứ hai, đũa chỉ đến Hoàn Sơn.

Con trai của thành chủ Thương Ngô Thành, Hoàn Sơn.

Trong khoảnh khắc khi đũa chỉ về phía mình, Hoàn Sơn đứng bật dậy, sau đó hỏi: “Tông chủ, ta có thể nhường cơ hội này lại cho Chiêm Đài Diệp không? Nàng vẫn muốn đi nhìn phong cảnh Triều Thiên Hạp một chút.”

Nói xong, Hoàn Sơn cúi đầu đưa mắt nhìn Chiêm Đài Diệp bên cạnh.

Chiêm Đài Diệp lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt mũi ửng đỏ.

Ôn Bình cười cười, biết đại khái là chuyện gì xảy ra.

Ôn Bình nhìn về phía Chiêm Đài Thanh Huyền, hỏi: “Chiêm Đài trưởng lão, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Chiêm Đài Thanh Huyền nói: “Tông chủ định đoạt.”

“Được, vậy thì chọn một thời gian cưới luôn... không phải, ta nói là tìm thời gian... được rồi, hôm nay xuất phát!” Ôn Bình cười cười, cũng lười chỉnh lại lời mình mới nói sai.

Sau khi quyết định người đi theo, Ôn Bình không có tiếp tục dài dòng, cho hai người về thu dọn đồ đạc.

Thấy Ôn Bình vội vàng muốn đi như thế, tất cả trưởng lão có chút không hiểu.

Vân Liêu vội hỏi: “Tông chủ, tại sao lần này lại vội vã như thế?”

“Thời gian không chờ ta, sau khi ta ra khỏi Bất Hủ Tông thì nhớ kỹ coi chừng mỗi người, không cho bất cứ người nào rời khỏi tông môn. Mười bốn thành, bảy mươi cái thế lực ngũ tinh có thể đánh tới cửa bất cứ lúc nào, nhưng mà chỉ cần các ngươi không đi ra khỏi Bất Hủ Tông thì sẽ không có vấn đề gì. Bên ngoài tông có Trần trưởng lão nhìn chằm chằm, nếu các ngươi muốn biết cái gì thì dùng Truyền Âm Thạch hỏi Trần Hiết trưởng lão là được.”

Ôn Bình vừa dặn dò vừa đi tới truyền tống trận.

Vừa dứt lời, Hà Niên nhịn không được đặt câu hỏi: “Tông chủ, vậy thì ngài định đi đâu?”

“Đi Hồng Vực chơi một chút.”

Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu.

Càng lạnh nhạt thì Hà Niên càng cảm thấy chuyện này không hề nhỏ.

Nếu không thì tông chủ sẽ không rời khỏi tông môn trong thời gian then chốt như thế này.

Bình Luận (0)
Comment