Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 921 - 【Vip】 Cửu Vĩ

【VIP】 Cửu Vĩ 【VIP】 Cửu Vĩ

“Bên phía Đông Hồ?” Hà Niên hỏi.

Lúc này, sắc mặt Ôn Bình nghiêm lại, sau đó nói: “Nếu có đột biến thì cho Vi Sinh Tinh Vũ ra tay.”

Vi Sinh Tinh Vũ là người sáng lập ra Già Thiên Lâu, hắn là ngươi thích hợp nhất để đối phó với Già Thiên Lâu.

Hà Niên đáp: “Tông chủ, ta biết rồi.”

“Được rồi, các ngươi nên làm gì thì làm đi.” Ôn Bình giải tán mọi người, sau đó chờ Hắc Trạch đến.

Khi Hắc Trạch được Đại Yêu Dực tộc trong Yêu tộc đưa đến Bất Hủ Tông, Ôn Bình dẫn theo hai người một yêu đứng trong truyền tống trận.

Xác định rõ điểm đến, Ôn Bình khởi động truyền tống trận.

Bạch quang cuốn theo Ôn Bình phóng lên tận trời, sau đó rơi vào trong dãy núi Hồng Hải trong Hồng Vực.

Dãy núi Hồng Hải, Hồng Diệp Môn ở ngay trong đó.

Sau khi đáp xuống đất, nhìn thấy tất cả cây cối đều là màu hồng cam.

Lá hồng bay theo gió, rơi theo gió.

Nhìn một cái, giống như đưa thân vào trong biển hồng.

“Thật đẹp!”

Chiêm Đài Diệp cảm thán, sau đó nhịn không được nhào vào trong một cái biển hoa màu đỏ cam.

Lúc này, Hắc Trạch tương đối hoảng hốt, sau khi đáp xuống thì quỳ xuống đất, nói: “Tông chủ, ta...”

Hắc Trạch là kẻ có tội, đi theo Xích Mục cự viên trồng cây, từ thành viên đội trồng cây biến thành giám sự giám sát mỏ bạch tinh cho Bất Hủ Tông, đây là một cái nhảy vọt về chất. Khiến cho người ta hoảng hốt.

Lại còn được cho phép đi bái tượng Nữ Oa, tu luyện Yêu Tiên Đại Đạo, chuyện này khiến cho Hắc Trạch giống như sống ở trong mơ. Bây giờ lại được tông chủ cao cao tại thượng gọi đi theo ra Bất Hủ Tông khiến cho hắn càng không biết làm sao.

Ôn Bình cười nói: “Đứng lên đi! Thiên phú của ngươi rất không tệ, nếu chỉ để ngươi trông coi mỏ bạch tinh thì khá là đáng tiếc. Chuyến này nếu ngươi có thể giúp được bổn tông chủ thì ngươi có thể vào Bất Hủ Tông.”

“Đa tạ tông chủ, Hắc Trạch nhất định làm hết sức mình.” Hắc Trạch mừng rỡ như điên, không ngừng dập đầu.

Ôn Bình gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Mở địa đồ của hệ thống ra, Ôn Bình lấy phi thuyền ra.

Mặc dù bây giờ đang ở dãy núi Hồng Hải nhưng còn cách trụ sở của Hồng Diệp Môn chừng ngàn dặm.

Sau khi lên phi thuyền về sau, Ôn Bình nhắc nhở: “Từ giờ trở đi, nếu có người hỏi các ngươi thì các ngươi tự xưng là tán tu.”

Hai người một yêu vội vàng gật đầu.

“Đi, đi Hồng Diệp Môn xem một chút.”

Lúc này, Ôn Bình lái phi thuyền bay tới Hồng Diệp Môn.

Phi thuyền đi xuyên qua biển mây, lướt qua từng ngọn núi cao, vượt qua từng con sông.

Nhưng mà Ôn Bình lại không rảnh tán thưởng vẻ đẹp phong cảnh.

Đối với hắn thì Triều Thiên Hạp là một chỗ vô cùng xa lạ, mà hướng hắn đang lái tới cũng hoàn toàn xa lạ.

Trong những chỗ xa lạ này chứa bao nhiêu nguy cơ?

Ẩn giấu bao nhiêu hung hiểm?

Một lúc lâu sau, Ôn Bình thấy được Hồng Diệp Môn ở xa xa.

Một đại phái siêu cấp ẩn trong biểu lá đỏ, nhìn sơ qua một lượt, toàn bộ vùng núi đó toàn là kiến trúc lít nha lít nhít, lớn bằng một cái Bái Nguyệt Thành.

Phải biết, chỗ này chỉ là một cái tông môn.

Không phải là một cái thành thị ngàn vạn người sinh sống.

“Hạ xuống.” Ôn Bình lẩm bẩm một câu, phi thuyền nhanh chóng đáp xuống khe núi.

Chiêm Đài Diệp tràn đầy phấn khởi hỏi: “Tông chủ, chúng ta này muốn đi đâu?”

Ôn Bình đáp: “Hồng Diệp Môn, một trong số thế lực thế lực ngũ tinh cự đầu ở Hồng Vực, bây giờ chúng ta đi qua đó xem thử.”

“Thế lực ngũ tinh cự đầu!”

“Oa, khó trách khí phái như vậy!”

Lan Bằng và Chiêm Đài Diệp không khỏi liên tục cảm thán.

Hắc Trạch thì nịnh nọt, nói: “Ta cảm thấy nó kém hơn Bất Hủ Tông rất nhiều, không đủ khí phái, kiểu gì cũng không đủ...”

Ôn Bình lắc đầu cười một tiếng, cũng không có ngăn Hắc Trạch tiếp tục nịnh nọt.

Lấy cự kiếm ra, Ôn Bình đi lên trước: “Tất cả lên đi.”

Mấy hơi sau, cự kiếm vạch ngang bầu trời, trực tiếp bay vào trong Hồng Diệp Môn, đáp xuống một đỉnh núi vắng vẻ.

Hồng Diệp Môn không có Long Bích Văn trận, cho nên Ôn Bình xông thẳng vào cũng không có ai phát hiện ra.

Cất cự kiếm vào, Ôn Bình dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, trên đường gặp được một ít đệ tử Hồng Diệp Môn. Từng người tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, có vẻ như đều vô cùng bận rộn.

Thỉnh thoảng sẽ có người chào hỏi, nhưng mà cũng chỉ là nhìn nhau cười một tiếng, chắp tay một cái mà thôi.

Ôn Bình bình thản tiếp tục đi lên phía trước, hơn mười tên đệ tử Hồng Diệp Môn đâm đầu đi tới, vừa đi vừa bàn tán với nhau, ai cũng mặt mày hớn hở.

“Các ngươi chắc chắn muốn đi?”

“Ta không dám đi, lỡ như bị các chấp sự phát hiện chúng ta tự tiện rời khỏi tông môn thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.”

“Ngươi có ngu không, tìm cái cơ là được. Ba đại thế lực hợp lại xử trí Thần tử của Cửu Vĩ nhất tộc, cảnh tượng lớn trăm năm chưa hẳn có thể nhìn thấy một lần, không nhìn xem thì rất đáng tiếc?”

“Cửu Vĩ nhất tộc, luôn luôn tự cao tự đại, không phục ba đại thế lực, có Vực Chủ quản chế, cho là mình ở sâu trong núi là có thể gối cao không lo, kết quả bây giờ Thần tử ở trong tộc cũng rơi vào tay trưởng lão Hồng Diệp Môn ta. Ngươi đoán Cửu Vĩ nhất tộc bọn họ có dám tới cứu hay không?”

“Ai mà dám? Cửu Vĩ nhất tộc không có Yêu Tổ tọa trấn, sao bọn họ dám đi Vô Thượng Thành chịu chết? Bây giờ ba đại thế lực đều có mặt ở Vô Thượng Thành, Cửu Vĩ nhất tộc đi tới đó thì khác gì chịu chết.”

“Đi, đi xem một chút, lỡ như bọn họ dám thì sao?”

Mười mấy người vừa đi vừa bàn, đi ngàng qua bên cạnh mấy người Ôn Bình, hoàn toàn không để ý tới mấy người Ôn Bình.

Trước mặt mọi người, đệ tử Hồng Diệp Môn tan biến ở cuối đường, Ôn Bình không có để ý tới chuyện bọn họ nói, đi tiếp.

Nhân tộc, Yêu tộc, hai chủng tốc khác nhau, xảy ra mâu thuẫn là chuyện bình thường.

Nhưng Ôn Bình lại có hứng thú với Vô Thượng Thành mà bọn họ nhắc tới.

Ba đại thế lực ở Hồng Vực, nếu như Tẫn Tri Lâu không có sai thì hẳn là Hồng Diệp Môn, Âm Dương gia, Hiên Đình Các.

Bình Luận (0)
Comment