Vì một Yêu tộc, ba nhà thế lực ngũ tinh cự đầu tề tụ Vô Thượng Thành, đúng là khiến cho Ôn Bình có chút muốn đi xem trò vui.
Dù sao lúc này, thân phận của hắn với mọi người cũng chỉ là một vị khách qua đường thôi.
Không ai thèm để ý tới hắn.
Đi quan chiến cũng không có ai sẽ rút đao ra khiêu chiến.
Nhưng mà trước đó, Ôn Bình vẫn muốn đi một vòng Hồng Diệp Môn, xem xem thế lực ngũ tinh cự đầu phồn hoa như thế nào.
Vừa đi tới trước, Ôn Bình vừa phóng tinh thần lực ra.
Trong nháy mắt, tinh thần lực bao trùm toàn bộ Hồng Diệp Môn.
Nhìn sơ một lượt, Hồng Diệp Môn có ít nhất gần trăm vạn người.
Con số mặc dù khoa trương, nhưng là đối với Hồng Vực bát ngát thì trăm vạn người chỉ như giọt nước trong biển cả mà thôi.
Còn khí tức trên Địa Vô Cấm, Ôn Bình tìm được không nhiều, chỉ có bốn mươi, năm mươi người.
Chín thành đều là Địa Vô Cấm Hạ Cảnh.
Chỉ có mấy người là Địa Vô Cấm Trung Cảnh.
Ôn Bình không cảm nhận được khí tức của Địa Vô Cấm Thượng Cảnh hoặc là trên Địa Vô Cấm.
“Xem ra đều đi Vô Thượng Thành đó hết rồi.” Ôn Bình nói thầm trong lòng, sau đó tiếp tục dò xét.
Cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm đó có tồn tại hay không?
Đây là chuyện mà Ôn Bình muốn thăm dò cho rõ.
Khi tiếp tục đi tới trước, phía trước bắt đầu xuất hiện người cản đường, đồng thời cũng kiểm tra lệnh bài thân phận của mỗi người.
“Tông chủ, đi tiếp không?” Lan thúc hỏi.
Ôn Bình gật gật đầu: “Dĩ nhiên, nhưng mà trước hết phải làm mấy cái thân phận lệnh bài của bọn họ đã.”
Tới cũng tời rồi, sao có thể bỏ đi nửa chừng được?
Lúc này, Ôn Bình đi ngược về, sau đó ngồi xổm trên đường, người nào đi qua thì đánh ngất người đó.
Giải quyết được bốn cái lệnh bài thân phận, Ôn Bình còn thuận tiện lấy đi bốn bộ quần áo, sau đó nhàn nhã đi bộ vào thủ phủ Hồng Diệp Môn.
Nếu Tinh Kiếm Sơn là địa bàn của Hồng Diệp Môn, vậy thì sớm muộn gì Bất Hủ Tông cũng đánh với Hồng Diệp Môn.
Cho nên Ôn Bình quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Đương nhiên, Ôn Bình cũng không muốn đánh thẳng vào mà chỉ muốn nhìn thử xem Hồng Diệp Môn có thứ gì tốt không, có thể mang đi thì trực tiếp mang đi. Mặc dù hắn không nhất định sẽ xem trọng thứ mà Hồng Diệp Môn xem như trân bảo, nhưng mà có thể đệ tử tông môn sẽ cần.
Khi Ôn Bình đi vào trong, trước mặt xuất hiện không ít đệ tử Hồng Diệp Môn, vẫn bàn tán chuyện Vô Thượng Thành.
Nhưng mà lần này, chủ đề xuất hiện nhiều nhất chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc.
“Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc không phải là Yêu tộc lớn nhất Hồng Vực sao? Tại sao đột nhiên ba đại thế lực lại muốn công khai xử quyết Thần tử của Cửu Vĩ nhất tộc?”
“Yêu tộc lớn nhất... vấn đề nằm ở chỗ Yêu tộc lớn nhất này. Nếu nó thứ hai thì sẽ không có chuyện này. Một cái là Yêu tộc đủ để uy hiếp ba đại thế lực, cho dù là Hồng Diệp Môn hay là Âm Dương gia, cho dù là Hiên Đình Các hiền hoà nhất cũng sẽ không cho phép nó tồn tại.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Mấy ngàn năm nay, không phải đều sống chung hòa bình sao?”
Vị đệ tử lớn tuổi của Hồng Diệp Môn vừa mới lên tiếng giải thích đó tiếp tục nói: “Các ngươi biết cái gì, đó là trong tình huống Cửu Vĩ nhất tộc không có sinh ra Cửu Vĩ Yêu Hồ chân chính. Các ngươi có biết Thần tử của Cửu Vĩ nhất tộc là mấy đuôi không?”
Hắn nhìn mọi người một chút.
Có người thông minh, nghe cái hiểu ngay.
“Chẳng lẽ là Cửu Vĩ?”
“Không sai, chính là Cửu Vĩ. Yêu vật Cửu Vĩ, có thể tu luyện thành Yêu Tổ, có thể sánh ngang với cường giả Thiên Vô Cấm. Một khi vị Thần tử đó trở thành Yêu Tổ, vậy thì ba đại tông sẽ bị triệt để đạp dưới chân. Ba đại tông tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Lần này vị Thần tử đó cũng dám rời khỏi lãnh địa của yêu tộc, vừa khéo để cho ba đại tông nắm được cơ hội.”
“Sư huynh, vậy ngươi nói Cửu Vĩ nhất tộc sẽ đến cứu sao? Ta nghe nhiều sư huynh sư đệ nói, Cửu Vĩ nhất tộc không dám tới.”
“Không dám? Đây là cơ hội của ba đại tông, chưa chắc không phải là cơ hội của Cửu Vĩ nhất tộc? Cửu Vĩ Thần tử vừa chết, vậy thì Cửu Vĩ nhất tộc muốn sinh ra một con Cửu Vĩ nữa thì sợ là phải qua mấy ngàn năm nữa. Mấy ngàn năm nha, khó đảm bảo Yêu Hồ nhất tộc sẽ không suy tàn trong thời gian này. Nhưng nếu giữ được Cửu Vĩ, cho dù là bỏ ra một cái giá lớn thì cũng có thể khiến cho Yêu hồ nhất tộc cường thịnh vạn năm!”
Cho dù là ai cũng không ngờ được, có người dám xông vào Hồng Diệp Môn.
Xông vào còn không xong, thậm chí còn nghênh ngang đi trên đường lớn Hồng Diệp Môn.
Khi Ôn Bình đi qua mấy ngọn núi, đi tới một chỗ đại điện gần đó, hắn thấy được hàng loạt đệ tử Hồng Diệp Môn. Có Thông Huyền Cảnh, có Thần Huyền Cảnh, nhưng mà không có Trấn Nhạc Cảnh.
Căn cứ địa đồ của hệ thống biểu hiện ra thì vị trí hiện tại của hắn là ngoại môn, chỉ có một ít đệ tử bình thường, mà thiên tài chân chính thì đều tập trung ở nội môn.
Giờ phút này, những đệ tử bình thường này đang hội tụ trước đại điện, nhân số ít nhất cũng có ba, bốn vạn người. Ôn Bình phát hiện, gần như biểu cảm trên mặt mỗi người đều là hưng phấn và thấp thỏm.
Ôn Bình không có hỏi thăm, bởi vì làm như vậy sẽ bại lộ chuyện mình không phải là đệ tử Hồng Diệp Môn.
Cho nên Ôn Bình chọn dẫn ba ngươi Lan thúc đứng sau lưng đám người, làm người nghe trung thực.
Nghe đại khái một khắc đồng hồ, Ôn Bình biết nguyên nhân những người này hội tụ ở đây.
Chỉ vì sát hạch ngoại môn mỗi năm một lần.
Người siêu quần bạt tụy có thể vào nội môn!
Ôn Bình cũng lười nghe tiếp, quay đầu rời khỏi đại điện, theo chỉ dẫn của tinh thần lực, đi vào sâu trong Hồng Diệp Môn. Hắn dùng tinh thần lực, mặc dù không có cảm giác được cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm đó có tồn tại hay không nhưng lại cảm ứng được một thứ rất thú vị.
Hàng loạt Tuyền Qua Đồ, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Không có lấy một tấm Tam Tuyền, cơ bản đều là Tứ Tuyền.