Suy cho cùng thì cũng là thế lực ngũ tinh cự đầu, không phải tầm thường, giá cả Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ cũng không rẻ.
Một tấm có giá năm vạn miếng bạch tinh.
Đương nhiên, thật ra thì giá cả của Tuyền Qua Đồ không phải là thứ trí mạng nhất, cường giả Trấn Nhạc Cảnh tiết kiệm một chút, tích trữ mấy chục năm cũng có thể mua một tấm.
Trí mạng nhất là vấn đề người chế tạo, bởi vì Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng tương đối thưa thớt, bình thường đều hiệu trung với một cái thế lực lớn nào đó. Dưới tình huống này, tán tu muốn cầu một tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ thì sẽ rất khó.
Tình huống ở đây cũng có chút giống như Hồ Thiên Địa.
Hồ Thiên Địa cũng như thế này, có thể dùng giao dịch và lưu truyền trong thương hội, phòng đấu giá thì đều là một ít Tuyền Qua Đồ phẩm chất thấp. Một khi xuất hiện thì sẽ lập tức bị mua đi.
Mà Tuyền Qua Đồ chất lượng cao, tăng phúc cực lớn thì đều bị thế lực lớn lũng đoạn.
Muốn có?
Có thể!
Dựa vào năng lực của ngươi gia nhập vào ta, bán mạng cho ta.
Điểm này, Ôn Bình nhìn rất thấu triệt, cho nên hắn đã ra lệnh cho Yêu tộc trong Hồ Thiên Địa vơ vét đủ loại thiên tài địa bảo, trợ Tử Nhiên trở thành Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng —— không tiếc bất kỳ giá nào.
Bây giờ thân ở Hồng Diệp Môn, cảm ứng được nhiều Tuyền Qua Đồ đẳng cấp cao như vậy, Ôn Bình cảm thấy mình nhất định phải nhanh chân đến xem.
Có thể mang đi thì đương nhiên là sẽ mang đi.
Lần theo phương hướng mà tinh thần lực chỉ, Ôn Bình vượt qua mười mấy ngọn núi, nhìn thấy một kiến trúc như kim tự tháp.
Đương nhiên, chẳng là hình dạng giống thôi.
Về màu sắc thì kim tự tháp là màu vàng kim còn kiến trúc mà Ôn Bình thấy bây giờ là màu trắng.
Màu trắng thánh khiết!
Bốn phía kiến trúc này đều là cầu thang, kéo dài từ mặt đất cho đến đỉnh chóp.
Cùng lúc đó, hàng loạt đệ tử Hồng Diệp Môn đang hội tụ ở rìa cầu thang, lục tục đi lên. Lần này, số đệ tử mà Ôn Bình thấy không chỉ là Thông Huyền Cảnh, Thần Huyền Cảnh.
Không ít cường giả Trấn Nhạc Cảnh cũng trà trộn ở trong đó, bọn họ bước lên cầu thang, từng bước đi lên đỉnh. Không tới một hồi thì sẽ có đệ tử từ trên cầu thang ngã xuống, sau đó cúi đầu ủ rũ rời đi.
Đương nhiên, đây không phải là thứ hấp dẫn Ôn Bình.
Thứ hấp dẫn Ôn Bình chính là cái cầu thang trắng thánh khiết này, từ bậc thứ một trăm về sau thì mỗi một một cái bậc thang đều bày một tấm Tuyền Qua Đồ.
Bậc thứ một trăm lẻ một bày một tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, cho đến bậc thứ hai trăm lẻ một, tất cả có một trăm tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Cẩn thận tính toán thì giá trị năm trăm vạn bạch tinh!
Mặc dù đã nhờ mỏ bạch tinh trong lãnh địa của Yêu tộc mà thoát khỏi nghèo khó, nhưng mà Ôn Bình vẫn là không nhịn được tâm động.
Từ bậc hai trăm lẻ một đi lên đến mười cái bậc thang trên cùng thì thứ được trưng bày trên đó càng quý giá hơn.
Ôn Bình dùng tinh thần lực quét qua, thấy được là Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ, vô cùng trân quý.
Hồng Diệp Môn lại bày mười cái ở đó.
“Hào khí.”
Ôn Bình nhịn không được cảm thán một câu, suy cho cùng thì cũng là thế lực ngũ tinh cự đầu, vừa ra tay thì là năm tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
“Nếu không lấy hết thì rất có lỗi với sự hào khí của Hồng Diệp Môn, càng có lỗi với quyết đoán tập thể xuất động đi đối phó Cửu Vĩ nhất tộc của Hồng Diệp Môn.” Lúc này, Ôn Bình đi tới chỗ cầu thang đó.
...
Trong đình nghỉ mát trên đỉnh núi thứ nhất.
Ba vị lão giả râu dài đang nâng ly uống rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm những đệ tử Hồng Diệp Môn trên cầu thang.
Ba người đều là trưởng lão nội môn Hồng Diệp Môn, Trần Liệt, Thiên Hồi, Thanh Hoàng!
Ba người như hình với bóng, cùng nhau chưởng quản Thiên Giai Duyên.
Cái gì là Thiên Giai Duyên?
Chính là kiến trúc hình kim tự tháp mà bốn phía đều là cầu thang đó.
Thiên Giai Duyên, không phải thiên tài không thể lên, có thể đi hơn một trăm bậc thì là thiên tài trong thiên tài. Không khoa trương chút nào, chỉ cần không chết thì tương lai chắc chắn có thể bước vào Địa Vô Cấm.
“Hình như Thiên Giai Duyên này đã một hai năm rồi chưa từng xuất hiện đệ tử leo lên trăm bậc?”
“Hẳn là có. Lần trước, người lấy đi Tuyền Qua Đồ trên Thiên Giai Duyên là đệ tử thứ mười bảy của lão phu.”
“Ta cảm thấy Mục Dã ở ngoại môn rất có hi vọng trở thành người thứ nhất đặt chân lên bậc một trăm lẻ năm trong hai năm này.”
Trưởng lão Thanh Hoàng nhìn chằm chằm bậc thứ chín mươi tám.
Bậc thứ chín mươi tám, một thanh niên đứng đó, lung lay sắp ngã, hắn đang cất bước muốn bước lên bậc thứ chín mươi chín.
“Mục Dã, tiểu tử này lão phu cũng phát hiện ra, không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai nhất định có thể thành tựu Địa Vô Cấm. Xem ra, những Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ đó sẽ có một phần của hắn.”
“Môn hạ của ta lại có thêm một tên đệ tử.”
Thanh Hoàng cười nhìn hai lão già bên cạnh mình, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai ngươi có thể tội nghiệp lão phu một chút hay không. Môn hạ của lão phu mới có chín tên đệ tử, không thể nhường cho lão phu thu vài ngươi hay sao?”
“Bớt đi.”
“Đều dựa vào bản lĩnh của mình!”
Hai người Trần Liệt, Thiên Hồi phản bác, rượu cũng không uống, nhìn Mục Dã trèo lên Thiên Giai Duyên.
Bậc thứ chín mươi chín!
...
Dưới Thiên Giai Duyên.
Ôn Bình nhìn ba người Lan thúc bên cạnh mình.
“Đều đi thử đi, có thể lấy bao nhiêu Tuyền Qua Đồ thì lấy bấy nhiêu.”
Chiêm Đài Diệp thấp giọng nói: “Tông chủ, lỡ như bại lộ?”
“Không sao cả, đã có ta lo.”
Ôn Bình đáp.
Ba người Chiêm Đài Diệp gật gật đầu, lúc này đi về phía trước, hòa vào dòng người bắt đầu đi tới Thiên Giai Duyên.
Ôn Bình đương nhiên là theo sát phía sau, bởi vì nếu Lan thúc, Chiêm Đài Diệp và Hắc Trạch đi không được bao xa thì hắn sẽ xông lên mang những Tuyền Qua Đồ đó đi, cho dù kinh động đến cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn cũng không sao.
Đương nhiên, Ôn Bình vẫn mong không kinh động đến bọn họ.
Vì như vậy thì cũng tiện cho hắn tiếp tục đi dạo, tầm bảo trong Hồng Diệp Môn.