Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 924 - 【Vip】 Bậc Thứ Một Trăm Lẻ Một, Chắc Chắn Sẽ Thành Địa Vô Cấm!

【VIP】 Bậc thứ một trăm lẻ một, chắc chắn sẽ thành Địa Vô Cấm! 【VIP】 Bậc thứ một trăm lẻ một, chắc chắn sẽ thành Địa Vô Cấm!

Lúc này ba người Chiêm Đài Diệp đã đến dưới Thiên Giai Duyên, bước lên bậc thang đầu tiên trong tiếng kêu như biển gầm.

Lan Bằng thấy thỉnh thoảng có người thống khổ lăn từ phía trên xuống, nhắc nhở: “Không nên miễn cưỡng mình, có thể đi bao xa thì đi bấy xa, thực lực của chúng ta thì không thể giúp được cho tông chủ, nhưng cũng không thể bị thương, làm vướng chân tông chủ.”

Chiêm Đài Diệp, Hắc Trạch lần lượt gật gật đầu, sau đó vùi đầu bắt đầu đi lên, tránh né đệ tử Hồng Diệp Môn rơi xuống đồng thời không ngừng vượt qua người trước mặt.

So với tốc độ của ba người Chiêm Đài Diệp, cho dù đã vượt qua hết đệ tử này đến đệ tử khác của Hồng Diệp Môn nhưng vẫn không có ai chú ý tới bọn họ, tất cả đều chăm chú nhìn Mục Dã trên Thiên Giai Duyên.

Bởi vì Mục Dã đã vững vàng đứng ở bậc thứ chín mươi chín!

Cách bậc thứ một trăm chỉ có một bước!

“Còn kém một bậc!”

“Quá mạnh. Mục Dã này năm nay mới hai mươi tuổi, trời sinh thiên phú biến thái như vậy. Ta nhớ có trưởng lão tông môn đã từng nói, hình như chỉ cần bước lên bậc thứ một trăm lẻ một thì chắc chắn có thể bước vào Địa Vô Cấm?”

“Lời này ngươi nghe ai nói?”

“Trần Liệt trưởng lão. Một trong những trưởng lão khống chế Thiên Giai Duyên, cường giả Địa Vô Cấm chân chính.”

Trên bậc thang của Thiên Giai Duyên, mấy trăm người ngước nhìn Mục Dã trên chỗ cao, không khỏi cảm thán liên tục.

Chỉ là đệ tử ngoại môn, địa vị thuộc về tầng chót Hồng Diệp Môn, cho nên ai cũng từng mơ ước một bước lên trời.

Nhưng mà sầu một cái là làm sao để một bước lên trời!

Đó chỉ là mơ ước thôi, ai cũng biết muốn một bước lên trời gần như là không thể nào, tư chất trời sinh đã được quyết định từ khi còn nằm trong bụng mẹ rồi, không ai có thể thay đổi tư chất trời sinh được.

Cho nên mỗi người đều kiên trì, đều muốn dựa vào cố gắng của mình để thay đổi tất cả những thứ này.

Bây giờ thấy Mục Dã sắp một bước lên trời, không cần phải cố gắng hết mình như bọn họ nữa.

Trong lòng mọi người đều rất hâm mộ.

Thời khắc này, mọi người không có lớn tiếng hoan hô mà nhìn Mục Dã không chớp mắt.

Bậc thứ chín mươi chín cách bậc thứ một trăm lẻ một có hai bậc.

Mục Dã có thể một hơi xông lên bậc một trăm lẻ một hay không?

Mọi người nín thở tập trung nhìn chằm chằm Mục Dã. Lúc này, Mục Dã thở hổn hển, toàn thân đã bắt đầu run rẩy. Nhưng mà trên mặt Mục Dã vẫn nở nụ cười, bởi vì hắn còn chưa tới cực hạn.

Đi Thiên Giai Duyên, nghị lực, kiên trì đều không có ý nghĩa, bởi vì hạn mức thiên phú cao nhất còn đó, không thể đi lên thì là không thể đi lên.

Bây giờ hắn đứng ở bậc thứ chín mươi chín nhưng không có bị hất ra, cũng không có mệt bở hơi tai, như vậy chứng tỏ hắn có hi vọng leo lên bậc một trăm lẻ một!

“Hôm nay chính là thời điểm ta một bước lên trời!” Gầm nhẹ một tiếng, Mục Dã tiếp tục cất bước.

Nhấc chân lên!

Giẫm mạnh!

Một chân đứng vững ở bậc thứ một trăm.

Chân sau lập tức theo kịp chân trước, đứng vững ở bậc thứ một trăm.

Ở đỉnh núi xa xa, ba vị trưởng lão Trần Liệt, Thiên Hồi, Thanh Hoàng thấy thế thì đều xúc động đứng lên.

“Lão Trần, sao ngươi lại đứng lên?”

“Ngồi lâu, đau lưng.”

“Hai ngươi thật không biết xấu hổ.”

“Ngươi cũng giống vậy.”

“Ngươi cũng giống vậy.”

Ba người đều đứng ở rìa đình nghỉ mát, chỉ đợi Mục Dã đi lên bậc thứ một trăm lẻ một thì có thể bay thẳng tới Thiên Giai Duyên.

Thực lực của ba người chênh lệch không nhiều, vài chục năm nay, vô số lần giao thủ, gần như đều là thế hoà, không phân thắng bại, người này cũng không thể làm gì được người kia, cho nên không có ai ưu tú hơn ai về khả năng cạnh tranh.

Chỉ có thể dựa vào tốc độ phi hành!

Người nào tới trước thì sẽ được!

Ba người tập trung tinh thần nhìn, Mục Dã bắt đầu hướng đi lên bậc thứ một trăm lẻ một, chân trước đã nâng lên, sắp hạ xuống.

Tuy run rẩy kịch liệt nhưng chân trước của Mục Dã đã đạp lên bậc thứ một trăm lẻ một.

Theo sau đó là chân sau.

Mục Dã hai tay chống đầu gối chân trước, sau đó khom người dùng sức kéo chân sau lên. Mồ hôi hột lớn chừng bằng hạt đậu chảy dài trên người Mục Dã, từ đế giày rớt xuống đất.

Giờ phút này, Thiên Giai Duyên cũng trở nên là lạ. Theo Mục Dã sắp bước lên bậc thứ một trăm lẻ một, Thiên Giai Duyên tỏa ra một luồng khí tức khác, luồng khí tức này hiện lên màu vàng kim, từ bậc thứ hai trăm mười của Thiên Giai Duyên đổ xuống, giống như là sương sớm chậm rãi lan tràn xuống, nghênh đón Mục Dã đi lên.

Một hơi sau, hai chân Mục Dã đều hạ xuống, đứng vững ở bậc thứ một trăm lẻ một, cách Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ trên bậc thứ một trăm lẻ một chỉ trong gang tấc. Lúc này, Mục Dã ôm nó vào trong ngực, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Ngay một khắc này, đệ tử Hồng Diệp Môn trên Thiên Giai Duyên sôi trào, đệ tử Hồng Diệp Môn đang đứng xem dưới Thiên Giai Duyên cũng bùng nổ.

Mấy ngàn người hoan hô, hô to tên Mục Dã.

“Mục Dã!”

“Mục Dã!”

Giờ phút này, tất cả mọi người biết, một vị cường giả Địa Vô Cấm sinh ra!

Hồng Vực lớn biết bao?

Nhân tộc có số lượng nhiều cỡ nào?

Nhưng cường giả Địa Vô Cấm có bao nhiêu?

Cùng lúc đó, ở đỉnh núi xa xa, ba người Trần Liệt cũng lập tức bay về phía Thiên Giai Duyên, hóa thành kinh hồng, ngươi truy ta đuổi, sau đó lần lượt đi tới vùng trời trên Thiên Giai Duyên.

Trần Liệt tới trước, cũng không để ý tới phong phạm trưởng lão gì hết, nói với hai người Thiên Hồi, Thanh Hoàng sau lưng: “Hai vị, lão phu tới trước, các ngươi nên làm gì thì làm đó đi!”

Trong giọng nói tràn đầy mừng rỡ.

Hai người Thiên Hồi, Thanh Hoàng bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn đứng trên bầu trời nhìn Mục Dã.

Trên Thiên Giai Duyên, chúng đệ tử vây xem nhìn thấy ba vị cường giả Địa Vô Cấm đích thân đến thì kinh sợ thán phục.

Bình Luận (0)
Comment