Mục Dã bước lên bậc thứ một trăm lẻ một lại khiến cho ba vị trưởng lão tới!
Chuyện này cũng quá kinh khủng.
Đây chính là ba vị trưởng lão Địa Vô Cấm hàng thật giá thật, bất cứ một người nào ra khỏi Hồng Diệp Môn thì cũng là cự kình.
Trần Liệt nhìn về phía Mục Dã, trầm giọng nói: “Tiểu tử, thiên phú không tồi, có muốn bái ta làm thầy không?”
Mục Dã lập tức vui vẻ ra mặt, bởi vì hắn không chỉ một lần tưởng tượng ra cảnh này.
Trưởng lão thu đồ đệ.
Hắn một bước lên trời!
Khi chuyện này xảy ra thật, tâm tình gần như không thể nào hình dung được.
Lúc này, Mục Dã quỳ một chân xuống đất, sau đó run run rẩy rẩy nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”
“Ngươi có thể bước lên bậc thứ một trăm lẻ một của Thiên Giai Duyên, chứng tỏ tư chất của ngươi hoàn toàn có thể thành tựu Địa Vô Cấm. Nhưng mà con đường tu hành tràn đầy tình huống không xác định. Ngươi trời sinh tư chất siêu phàm, nếu sau này dốc lòng tu hành, chưa hẳn không thể nâng cao một bước, cho nên vi sư thu ngươi làm đệ tử thân truyền trước.” Trong lòng Trần Liệt vui vẻ, nhìn Mục Dã, càng nhìn càng vừa lòng.
Lúc trước hắn có mười hai đồ đệ, nhưng thật ra thì chỉ có hai ba người có tư chất tốt như Mục Dã mà thôi.
Cho nên đối với Trần Liệt, Mục Dã chính là bảo bối!
Khi Trần Liệt nói ra câu này, mấy ngàn đệ tử Hồng Diệp Môn trên dưới Thiên Giai Duyên đều hâm mộ nhìn.
Mục Dã, đúng là một bước lên trời thật!
Đệ tử trưởng lão thì địa vị đã rất cao, tương lai có thể lấy được tài nguyên đem đếm mãi không hết, không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai sẽ trở thành cường giả Địa Vô Cấm.
Nhưng mà Trần Liệt trưởng lão lại trực tiếp thu Mục Dã làm đệ tử thân truyền, dốc túi dạy dỗ!
Cái này đại biểu cho cái gì?
Đó là tương lai Mục Dã có thể vượt qua Trần Liệt trưởng lão!
Dù sao đứng trên vài một vị cường giả Địa Vô Cấm, như vậy thì tương lai sẽ gặp ít trắc trở hơn.
“Đệ tử quỳ tạ ơn sư tôn!” Sau khi cất Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ trong ngực vào tàng giới, Mục Dã vội vàng quỳ xuống đất bái tạ.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt Ôn Bình, khiến cho lông mày Ôn Bình run lên.
Một trăm tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ đã thiếu đi một tấm!
Đáng tiếc!
Thật đáng tiếc!
Sau khi Trần Liệt mang Mục Dã đi, Ôn Bình vội vàng kêu ba người Chiêm Đài Diệp tăng thêm tốc độ, phòng ngừa xuất hiện người tiếp theo nối gót Mục Dã, lại lấy đi một tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, vậy thì quá khó chịu.
Đúng lúc này, Hắc Trạch mới đi đến bậc thứ ba mươi ba, đột nhiên hụt chân lảo đảo một cái, từ trên Thiên Giai Duyên lăn xuống dưới.
Đối với người xung quanh thì đây là chuyện nhìn nhiều thành quen, cũng không có khiến cho bao nhiêu người quan tâm.
Hắc Trạch vẻ mặt áy náy từ trong đám người đi tới chỗ Ôn Bình đang đứng ở xa xa, hốt hoảng quỳ xuống đất: “Hắc Trạch tội đáng chết vạn lần...”
Ôn Bình nói: “Không sao, ngươi vốn không tu luyện mạch môn, không đi được bao xa cũng là chuyện bình thường.”
Dứt lời, thấy Hắc Trạch vẫn có chút hoảng hốt, Ôn Bình tự mình duỗi một tay ra đỡ hắn dậy, như vậy mới khiến Hắc Trạch bớt hoảng hốt một chút. Sau đó, Ôn Bình nhìn về phía hai người Chiêm Đài Diệp và Lan Thúc đang bước đi như bay trên Thiên Giai Duyên.
Trong khoảng thời gian này, thật ra thì hắn cũng có chú ý tới Chiêm Đài Diệp, Lan thúc.
Mặc dù bây giờ cảnh giới của hai người không phải rất cao nhưng không thể phủ nhận là nội tình rất vững chắc. Chiêm Đài Diệp và Lan thúc đều tu luyện dị mạch Địa Ngục Hỏa và Hỏa Linh Chi Thể, hoàn toàn không phải là Mục Dã đó có thể sánh được.
Mặc dù dị mạch Địa Ngục Hỏa, Hỏa Linh Chi Thể đều là thứ xuất hiện ở Bất Hủ Tông sơ cấp, nhưng vẫn là đỉnh tiêm ở thế giới này.
Chỉ trong thời gian trăm hơi ngắn ngủi, Lan thúc đã nhất kỵ tuyệt trần, vọt tới bậc thứ tám mươi chín, hơn nữa vẫn còn đang đi lên như bay.
Cảnh tượng này khiến cho đám đệ tử Hồng Diệp Môn nhìn ngây người.
“Đó là ai vậy?”
“Tuổi tác không nhỏ, lại mặc quần áo đệ tử ngoại môn, xem ra đã cố gắng không ít.”
“Cảm thấy với trạng thái của hắn bây giờ thì cũng có cơ hội xông lên bậc một trăm lẻ một... người này là ai vậy?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cố gắng tìm ra một người nhận ra Lan thúc trong đám người, nhưng mà không ai nhận ra.
Hỏi nửa ngày cũng không có ai nhận ra, mọi người cẩn thận nhìn Lan thúc, trong lòng kính trọng.
Mặc dù thiên phú trời sinh khiến cho người ta hâm mộ nhưng đối với bọn họ thì đó là thứ không tồn tại.
Hâm mộ thì hâm mộ nhưng cũng sẽ không khát vọng cái gì.
Nhiều nhất vỗ tay một cái, sau đó ghen ghét một thoáng.
Nhưng Lan thúc trước mắt tuổi tác không nhỏ, chắc chắn là một vị tồn tại vĩ đại dựa vào cố gắng thay đổi thiên phú. Chuyện này đối với đám người thiên phú trời sinh không tốt chút nào như bọn họ, đồng thời cũng là những người tôn trọng sự cố gắng thì Lan thúc chính là tồn tại vĩ đại.
Bọn họ như thấy được hi vọng trên người Lan thúc.
“Đại thúc này lợi hại nha!”
“Dựa vào cố gắng của mình, bây giờ đã bước lên bậc thứ chín mươi, tương lai có hi vọng.”
“Xem trạng thái của hắn bây giờ, ta cảm thấy chưa hẳn là hắn không thể đi tới bậc thứ một trăm lẻ một, đạt tới trình độ của Mục Dã. Dựa vào cố gắng lấy được tư cách bước vào Địa Vô Cấm, nghị lực này thật đáng sợ.”
Trong tiếng cảm thán, kính sợ của mọi người, Lan thúc bước đi như bay, nhanh chóng xông lên bậc thứ chín mươi.
Cùng lúc đó, hai người Thiên Hồi và Thanh Hoàng vừa mới mất mát mà về, định rủ nhau đi vào đình nghỉ mát uống rượu giải sầu thì đột nhiên nghe được tiếng náo động, hai người không kịp ngồi xuống, lập tức đưa mắt nhìn về phía Thiên Giai Duyên.
Trong nháy mắt, tâm trạng mất mát vì bay chậm mà không giành được Mục Dã biến mất không còn chút gì.
Lại có người sắp đi lên bậc thứ một trăm lẻ một!
Thiên Hồi vuốt râu cảm thán: “Gần đây, một hai năm mới có một đệ tử Hồng Diệp Môn xông lên bậc thứ một trăm lẻ một như vậy, hôm nay lại có dấu hiệu xuất hiện người thứ hai. Năm nay là năm tốt!”