Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 926 - 【Vip】 Kết Quả Khảo Nghiệm Của Lan Thúc (2)

【VIP】 Kết quả khảo nghiệm của Lan thúc (2) 【VIP】 Kết quả khảo nghiệm của Lan thúc (2)

Thanh Hoàng cũng vuốt râu cười, suy tư, rót một chén rượu, mong đợi Lan thúc leo lên bậc thứ một trăm lẻ một.

Mặc dù tốc độ phi hành của hắn không sánh bằng Trần Liệt trưởng lão nhưng lại chưa chắc kém hơn Thiên Hồi trưởng lão.

Không giành được Mục Dã trời sinh thiên phú tốt thì giành được người có đại nghị lực, dựa vào cố gắng mà leo lên bậc thứ một trăm lẻ một cũng rất tốt!

Hơn nữa, người như thế này thì rất có thể sẽ đi được xa hơn Mục Dã, thậm chí còn có thể mạnh mẽ hơn.

Dù sao đại nghị lực cũng không phải là người nào cũng có được.

Bên cạnh, Thiên Hồi trưởng lão thấy Thanh Hoàng không nói một lời thì cười nói tiếp: “Muốn dựa vào cố gắng mà leo lên bậc thứ một trăm lẻ một, mười năm cũng chưa chắc có được một người như vậy, không ngờ lại bị hai người chúng ta gặp được.”

“Người có đại nghị lực, tương lai có hi vọng!” Thanh Hoàng trưởng lão lạnh nhạt trả lời một câu.

Trong lòng Thiên Hồi cười lạnh, không khỏi đi tới trước một bước.

Thanh Hoàng trưởng lão thấy thế thì lập tức đi tới trước hai bước.

Thiên Hồi cười cười, lại đi tới trước hai bước.

...

Giờ phút này, trên Thiên Giai Duyên, Lan thúc đã cách bậc thứ một trăm lẻ một chỉ trong gang tấc, trong tiếng hoan hô của đệ tử Hồng Diệp Môn, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó không khỏi quay đầu nhìn đệ tử Hồng Diệp Môn phía sau.

Đúng là sảng khoái!

Cảm giác được người ta ngưỡng vọng thật là thoải mái!

Lan thúc say mê cười cười, sau đó trực tiếp bước lên bậc thứ một trăm lẻ một.

“Bậc thứ một trăm lẻ một!”

“Quao, đại thúc này thật là đẹp trai.”

“Chờ một chút, đại thúc này còn đang đi lên.”

“Còn có thể đi?”

Cả đám đệ tử Hồng Diệp Môn đều trợn tròn mắt.

Hai người Thiên Hồi đang bay nhanh đến Thiên Giai Duyên cũng ngẩn ra.

Mười năm xuất hiện một người có đại nghị lực dựa vào cố gắng leo lên bậc thứ một trăm lẻ một đã không dễ rồi, bây giờ người có đại nghị lực này còn có thể leo lên?

Còn tiếp tục đi lên nữa thì đại biểu cho cái gì hai người cũng biết.

Vậy chứng tỏ rằng người có đại nghị lực trước mắt không chỉ là có thể trở thành Địa Vô Cấm đơn giản như vậy.

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Lan thúc bước lên bậc thứ một trăm lẻ hai, cầm lấy Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ bên cạnh nó, để vào trong tàng giới, sau đó nhanh chóng đi đến bậc thứ một trăm lẻ ba, một trăm lẻ bốn... đi một bước, cầm một tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.

Đón lấy khí tức màu vàng kim từ trên Thiên Giai Duyên lan tràn xuống, Lan thúc vẫn bước đi như bay.

Rất nhiều đệ tử Hồng Diệp Môn trợn tròn mắt lên.

Hai vị trưởng lão Thiên Hồi, Thanh Hoàng cũng trợn tròn mắt.

“Tình huống như thế nào?”

“Nhàn nhã đi dạo?”

“Không phải nói sau bậc một trăm lẻ một, mỗi một bậc đều khó như lên trời sao?”

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn hai vị trưởng lão Thiên Hồi, Thanh Hoàng, cố gắng tìm được câu trả lời từ bọn họ.

Trong ánh mắt trông đợi của mấy ngàn người, Thiên Hồi hít một hơi khí lạnh, sau đó nơm nớp lo sợ nói: “Sợ là tương lai kẻ này có thể bước vào trung cảnh, thậm chí có thể trở thành người nổi bật trong trung cảnh.”

Hạ cảnh, trung cảnh, nhất thiên nhất địa!

Khi nghe Thiên Hồi trưởng lão nói như vậy, cả đám đệ tử Hồng Diệp Môn đều bùng nổ.

Không có bao nhiêu người trong Hồng Diệp Môn có thể dựa vào thiên phú trời sinh đi đến mức cao như vậy, bây giờ lại có một đệ tử ngoại môn dựa vào cố gắng của mình đi lên bậc một trăm hai mươi, đồng thời còn được trưởng lão kinh ngạc tán thưởng.

Lần này mấy ngàn người lập tức nổ tung, mấy trăm người lao ra, chạy nhanh đến các nơi trong Hồng Diệp Môn bẩm báo.

Trong lúc nhất thời, nửa cái Hồng Diệp Môn đều kinh ngạc.

Ngay lúc này, Lan thúc đi tới bậc thứ một trăm bốn mươi hai, nhưng mà lúc này hắn lại dừng lại.

“Cực hạn sao?” Hai chân Lan thúc run lên, cảm thấy sức lực bị rút sạch, nhưng mà hắn vẫn bước ra một bước.

Một bước này gian nan hơn trước đó quá nhiều, nhưng mà Lan thúc vẫn bước ra một bước này.

Bởi vì hắn không muốn chấp nhận số mệnh!

Nếu một trăm bốn mươi hai bậc là cực hạn, vậy thì hắn muốn xông lên bậc một trăm bốn mươi ba.

Mặc dù thất bại nhưng cũng không hối hận!

Nếu như thành công thì chính là tiến bộ!

Chuyện này khiến rất nhiều đệ tử Hồng Diệp Môn đều cảm động lây, không khỏi nắm chặt nắm đấm, lo lắng cho Lan thúc.

Dần dần, đám người hô vang.

“Một trăm bốn mươi ba!”

“Một trăm bốn mươi ba!”

“Một trăm bốn mươi ba!”

Trong tiếng hò hét như núi sụp biển gầm, Lan thúc bước một chân lên bậc một trăm bốn mươi ba, sau đó là chân thứ hai!

Khi hắn đứng vững lại, mấy ngàn đệ tử Hồng Diệp Môn vui vẻ nhảy dựng lên.

Mặc dù không phải bọn họ bước lên bậc một trăm bốn mươi ba nhưng ai cũng cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì đây là điển hình cho sự cố gắng, cho bọn họ hi vọng!

Vài chục năm nay, chưa từng nghe nói có người nào dựa vào cố gắng, thay đổi thiên phú của mình tới mức như vậy.

Một trăm bốn mươi ba bậc!

Chỉ sợ tương lai sẽ trở thành cường giả đỉnh cao trong Địa Vô Cấm Trung Cảnh.

Giờ khắc này, hai vị trưởng lão Thiên Hồi, Thanh Hoàng cũng cười theo.

Cả ánh mắt lẫn biểu cảm trên mặt đều là hài lòng.

“Tương lai kẻ này nhất định sẽ danh chấn Hồng Vực!”

“Ài, xem ra hai ta không đủ tư cách làm sư phụ của hắn.”

Hai người vừa vui mừng vừa cảm thấy đáng tiếc!

Lúc này, Lan thúc bốn mươi hai tấm Tuyền Qua Đồ hài lòng cười một tiếng, sau đó bị khí tức màu vàng kim của Thiên Giai Duyên thổi bay, nhưng mà khi bị thổi xuống đất thì không có chật vật như mấy người leo lên bậc thứ một trăm lẻ một thất bại.

Khí tức màu vàng kim đó lại lan tràn xuống tận bên dưới Thiên Giai Duyên, trải thành một cái cái đệm, bảo hộ Lan thúc.

Lúc mấy ngàn đệ tử muốn vây tới thì hai vị trưởng lão Thanh Hoàng, Thiên Hồi đáp xuống bên cạnh Lan thúc trước.

Thiên Hồi vuốt râu, hòa ái nói: “Không tệ, dựa vào cố gắng đi tới được tình trạng như thế.”

Bình Luận (0)
Comment