Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 964 - 【Vip】 Đao Ma Ra Tay, Liên Trảm Địa Vô Cấm (5)

【VIP】 Đao Ma ra tay, liên trảm Địa Vô Cấm (5) 【VIP】 Đao Ma ra tay, liên trảm Địa Vô Cấm (5)

Bây giờ còn chưa đuổi theo, chắc hắn là người may mắn!

Chỉ cần hôm nay sống tiếp được thì sau này hắn có hi vọng, dù sao đại nạn không chết tất có hậu phúc.

Nhưng mà, sau một khắc, sắc mặt hắn đột biến.

Vô số đao khí màu đen đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn bao phủ hắn, xung quanh, phía trên và phía dưới cũng như thế.

Trong nháy mắt, tuyệt vọng xâm chiếm cõi lòng hắn.

“Không!”

Hắn không cam tâm!

Phanh.

Bốn cái mạch môn cùng chấn động, Lạc Thâm tuyệt vọng hô to một tiếng sau đó muốn phản kích, nhưng mà mạch thuật vừa mới thả ra ngoài thì vô số đao khí màu đen đã co rút lại. Mạch khí mà hắn phóng ra bị cắt thành vô số mảnh như là cắt giấy.

“Không!”

Lạc Thâm tuyệt vọng hô lên một chữ cuối cùng của đời hắn.

...

Trong rừng rậm.

Phó môn chủ Nam Hoa Môn phi hành sát đất, cũng không có chọn chạy trốn trên không trung, bởi vì hắn cảm thấy bay trên trời quá hấp dẫn sự chú ý.

Lúc này, một khắc đồng hồ đã trôi qua hơn nửa, chuyện này khiến cho hắn buông lỏng rất nhiều.

Nhờ quyết định này của hắn nên Đao Ma không có đuổi kịp hắn.

Những người đần độn bay lung tung trên bầu trời, nguy cơ bại lộ lớn hơn hắn nhiều lắm.

“Ta phải sống!”

Ôm tín niệm này, vị môn chủ tương lai của Nam Hoa Môn này không ngừng xuyên qua rừng núi.

Nhưng mà, sau một khắc, vố số đao khí màu đen từ trên trời giáng xuống.

Không chỉ giết chết hắn mà còn khiến cho chỗ hắn đang đứng, khu vực rừng rậm cổ thụ che trời này không còn một ngọn cỏ.

Một đao một cây, toàn bộ đều phai mờ dưới vô tận đao khí màu đen.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Một khắc đồng hồ đến!

Những người đứng xem xung quanh Tinh Kiếm Sơn, giờ phút này bọn họ cũng không rời đi, bởi vì bọn họ lại có ý nghĩ mới.

Bọn họ muốn nhìn xem là mười bảy người nào còn sống sót.

Mười bảy cái thế lực ngũ tinh nào sắp xuống dốc.

Thế lực ngũ tinh không có cường giả Địa Vô Cấm trấn giữ, bị những thế lực tứ tinh này xâm chiếm cũng chỉ là vấn thời gian.

“Trở về!”

Mọi người hô to một tiếng.

Chỉ thấy Đao Ma mặc áo bào đen hóa thành kinh hồng đi tới, sau đó bay vào trong Bất Hủ Tông.

Một khắc cũng không dừng lại, khiến cho những người vây xem này hứng phấn không thôi.

Tư thái của Đao Ma khiến cho không biết bao nhiêu người sinh lòng kính trọng!

Cũng sợ hãi hắn!

Sau khi Đao Ma vào tông, duỗi lưng một cái, đưa tay ra hiệu cho trưởng lão và các đệ tử đang chờ trước chủ điện Bất Hủ Tông.

Ra hiệu hắn không muốn lãng phí thời gian nữa.

Mấy người Vân Liêu cũng không có cản hắn: “Đao Ma trưởng lão, chuyện kế tiếp giao cho chúng ta là được.”

“Nếu có người không có tới, ngươi tới tìm ta.”

Dứt lời, Đao Ma đi về chỗ tu luyện của hắn.

Hắn phải nhanh chóng tu luyện ma pháp.

Bởi vì hắn đột nhiên nhận ra được địa vị của mình cũng không có ổn như vậy.

Đại sư huynh của Bất Hủ Tông Dương Nhạc Nhạc, thiên phú và sự lý giải ma pháp của hắn hơn xa mình.

Đao Ma hắn thua Long Nguyệt trưởng lão thì có thể hiểu.

Nếu là thua một đệ tử thì quá mất mặt!

Sau khi Đao Ma đi, Vân Liêu dẫn theo mấy người Tần Sơn đi tới rìa Thiên Tằng Giai, nhưng mà không có đi xuống Thiên Tằng Giai.

Lúc này, cường giả Địa Vô Cấm thứ nhất đi tới.

Còn là một người quen, Tào Thiên Tuyệt!

Tào Thiên Tuyệt bay tới dưới núi Bất Hủ Tông, sau đó vội vàng đi tới trước Kiếm Bi, đột nhiên liền thở dài một hơi, đồng thời mỉm cười.

“Đại nạn không chết tất có hậu phúc!”

Trong lòng Tào Thiên Tuyệt vui vẻ, hồn nhiên quên cơn giận và quyết tâm muốn cho Bất Hủ Tông trả giá gấp mười lần buổi sáng hôm nay.

Theo sau đó, lại có mười mấy người lục tục đến.

Không đến nửa nén hương thì mươi bảy người đã đến đông đủ!

Không một người dám chạy trốn!

Bởi vì bọn họ biết rõ, hòa thượng chạy được miếu chạy không được, bọn họ có thể chạy nhưng người nhà của bọn họ thì sao?

Nếu tông chủ Bất Hủ Tông nói muốn giữ bọn họ lại thì bọn họ cũng tin là như vậy!

Nếu không thì kêu Đao Ma giết sạch bọn họ cũng được, cũng chỉ tốn thêm chút thời gian thôi.

“Dương huynh không có.”

“Tạ lão quái cũng mất.”

“Cái tên Lạc Thâm đó cũng mất?”

Mười bảy cường giả Địa Vô Cấm đứng dưới núi Bất Hủ Tông, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang tìm xem người nào chết rồi.

Nhìn một chút, tất cả mọi người trầm mặc.

Ngẩng đầu một cái, nhìn mấy người Vân Liêu đang đứng trên Bất Hủ Tông cao cao tại thượng.

Vân Liêu ra hiệu, Tần Sơn nói: “Tông chủ nhân từ, mặc dù các ngươi xâm phạm nhưng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt các ngươi. Nhưng mà, muốn sống sót cũng không phải là một chuyện đơn giản, hiểu chưa?”

Tần Sơn nhìn lướt qua mười bảy người.

Mười bảy người ngượng ngùng cười một tiếng, nhưng mà đều trầm mặc.

Lúc này không ai dám nói chuyện.

Thấy không một ai nói chuyện, Tần Sơn lơ đãng liếc mắt nhìn hai người Tào Thiên Tuyệt và Phong Tiêu Thệ, cái nhìn này khiến cho trong lòng hai người Tào Thiên Tuyệt hơi hồi hộp một chút.

Trong nháy mắt, cả hai hiểu!

Tào Thiên Tuyệt như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, vội vàng hô: “Ta chịu dùng bất cứ thứ gì để đổi mạng của ta! Bạch tinh, muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu!”

Nghe được hai chữ bạch tinh, Phong Tiêu Thệ không khỏi run lên.

Buổi sáng còn lời thề son sắt nói muốn báo thù, không ngờ buổi trưa lại phải dùng bạch tinh mua mạng một lần nữa.

Phong Tiêu Thệ cũng nói: “Phong gia nguyện lấy ra bốn trăm ngàn bạch tinh, cầu Bất Hủ Tông buông tha cho Phong gia một lần cuối cùng.”

Bốn trăm ngàn bạch tinh không phải là một số lượng nhỏ.

Gần như là chi tiêu trong năm năm của Phong gia.

Toàn tộc từ trên xuống dưới không ăn không uống năm năm mới có thể tích lũy được.

Nhưng mà Phong Tiêu Thệ cũng hết cách rồi, lần trước mua mạng tốn hai trăm ngàn miếng bạch tinh, lần này không tốn bốn trăm ngàn miếng thì sao có thể sống sót được?

Tần Sơn nghe Phong Tiêu Thệ nói xong thì thỏa mãn cười một tiếng, sau đó liếc nhìn những người khác.

Mười lăm cường giả Địa Vô Cấm bị Tần Sơn nhìn như thế thì hiểu ra, sau đó cũng bắt đầu nói mình cũng nguyện trả giá lớn.

Mười bảy người, mỗi người cho bốn trăm ngàn bạch tinh.

Đó chính là sáu triệu tám trăm ngàn bạch tinh!

Bình Luận (0)
Comment