Tính toán sơ qua, mấy người Tần Sơn, Vân Liêu nhất thời vui vẻ không thôi.
Nếu nói con số này lại cho tông chủ, với tính cách keo kiệt của tông chủ thì chắc chắn vui vẻ không thôi.
Nhưng mà Vân Liêu cũng không định cứ tính như vậy, cũng không có ý để cho bọn họ rời đi: “Thông báo cho thủ hạ của các ngươi, kêu bọn họ đưa bạch tinh tới. Chỉ cho các ngươi bảy ngày, bảy ngày vừa qua, bạch tinh không đến thì đầu người rơi xuống đất.”
Mười bảy người vội vàng khúm núm đáp, cũng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không hơn bảy ngày.
Vân Liêu còn nói thêm: “Trong lúc này, bảy người các ngươi ở lại Bất Hủ Tông chờ, Tần Sơn trưởng lão sẽ dẫn các ngươi đi nhận công cụ.”
Tần Sơn nói tiếp: “Lại cho các ngươi một khắc đồng hồ, một khắc đồng hồ sau, bàn giao mọi chuyện xong thì phải lập tức tới đây.”
Dứt lời, Tần Sơn mừng thầm một phen.
Phải biết, đứng ở trước mặt hắn đều là cường giả Địa Vô Cấm, ở Hồ Thiên Địa thì là truyền thuyết, ở trong nơi lớn như Triều Thiên Hạp thì cũng thuộc về cường giả đỉnh cao, nhưng bây giờ bọn họ phải khúm núm với mình.
Cảm giác này quá thoải mái, không kém gì xem phim xoạt ra được một cái pháp khí.
Còn nhớ ngày đó mình chỉ là một tiểu nhân vật trên Phi Ngư Đảo, ở Đông Hồ cũng không xem là một đại nhân vật gì.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Vừa nghĩ tới đây, một cảm giác vinh dự tự nhiên sinh ra, nhìn Kiếm Bi dưới cầu thang Bất Hủ Tông, trong lòng dâng lên cảm giác yêu thương vô bờ.
Đời này hắn sống là người của Bất Hủ Tông, chết nhất định cũng là hồn thủ hộ Bất Hủ Tông!
Tần Sơn lại nhấn mạnh một câu: “Nhớ đó, chỉ có một khắc đồng hồ! Nếu đến trễ thì đừng trách Bất Hủ Tông không có cho các vị cơ hội sống sót.”
Mười bảy cường giả Địa Vô Cấm sắc mặt có chút khó coi, không ai chịu gật đầu, dù sao ngạo khí của Địa Vô Cấm vẫn còn đó. Tất cả đưa mắt nhìn lên bầu trời, sau đó hóa thành kinh hồng bay lên, đi tìm đám thuộc hạ không biết đã chạy đến chỗ nào.
Mấy người Tào Thiên Tuyệt ở Bái Nguyệt Thành thì vội vàng bay về gia tộc, giao trách nhiệm cho thủ hạ, cho dù là đập nồi bán sắt cũng nhất định phải kiếm ra bốn trăm ngàn miếng bạch tinh.
Nhất thời, khoảng tiền lớn này làm khó mấy thế lực lớn.
Bốn trăm ngàn.
Bảy ngày!
Khó!
Nhưng mà đây không phải là chuyện mà mấy cái thế lực này lo lắng nhất, cái mà bọn họ lo lắng là an nguy của lãnh tụ như Tào Thiên Tuyệt.
“Tộc trưởng, để cho chúng ta đi thay ngài đi!”
“Tộc trưởng, an nguy của ngài quan trọng hơn sống chết của chúng ta quá nhiều, ngài tuyệt đối không thể lên núi, ai biết Bất Hủ Tông đó có đổi ý hay không!”
Tào Thiên Tuyệt về đến nhà, nói lại mọi chuyện thì toàn bộ trưởng lão đều mặt ủ mày chau, rất muốn giữ Tào Thiên Tuyệt lại.
Nhưng mà Tào Thiên Tuyệt thở dài một tiếng, nói một câu, một câu làm cho tất cả mọi người trầm mặc.
“Nếu như không muốn các ngươi chết thảm thì ta đã chạy trốn!”
Dứt lời, Tào Thiên Tuyệt hóa thành kinh hồng bay tới Bất Hủ Tông.
Tào Thiên Tuyệt vừa đi, tất cả trưởng lão hai mặt nhìn nhau vài lần, sau đó hóa đau thương thành sức mạnh, bắt đầu toàn lực gom góp bốn trăm ngàn bạch tinh.
Thế lực khác cũng giống như thế, lãnh tụ Địa Vô Cấm bàn giao một câu, sau đó vội vàng toàn lực gom góp bạch tinh.
Bạch tinh là một loại tài nguyên tiêu hao, đồng thời lại là tiền tệ, cho dù là thế lực ngũ tinh cũng không có dự trữ, thời gian bảy ngày đối với ai cũng khó. Nhưng mà các thế lực lớn vì không muốn cho lãnh tụ của mình chết nên chỉ đành đập nồi bán sắt.
Một khắc đồng hồ sau, mười bảy người về tới dưới Thiên Tằng Giai của Bất Hủ Tông, đông đủ không thiếu một ai.
Mười bảy người thản nhiên đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn Vân Lam Sơn cao cao, nhìn vẻ mặt hài lòng của Tần Sơn trưởng lão.
...
Còn những người xem trò vui xung quanh Tinh Kiếm Sơn, thấy chuyện kết thúc nhanh như vậy thì cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ cảm thấy xem chưa đã ghiền.
Thật ra thì như vậy đã vô cùng đã ghiền rồi.
Ba mươi bốn cường giả Địa Vô Cấm, có một nửa ngã xuống ở Tinh Kiếm Sơn.
Mấy trăm năm cũng khó gặp cảnh tượng lớn như thế này.
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu tán tu lập chí muốn vào Bất Hủ Tông, chỉ đợi Bất Hủ Tông phát ra tin tức thu người lần nữa.
Cũng có da mặt dày, trực tiếp muốn đi tới quỳ dưới núi Bất Hủ Tông.
Chuẩn bị dùng quỳ phục người!
Sự thật chứng minh, là do bọn họ nghĩ nhiều.
Khi mọi người chậm rãi tán đi, tất cả mọi người chìm đắm trong kinh hãi không thể tự kiềm chế, sau khi về đến nhà thì vô cùng phấn khởi kể lại chuyện này cho tất cả người quen biết nghe. Trong lúc nhất thời, một truyền mười, mười truyền trăm... không ngừng có người biết chuyện này.
Chỉ bảy ngày, mười bốn thành, tất cả mọi người đều biết cường giả Bất Hủ Tông, cũng biết trên Bất Hủ Tông cũng có một cường giả thượng cảnh.
Những thế lực ngũ tinh không có cường giả Địa Vô Cấm trấn giữ thì từng cái đều khẩn trương gần chết, bởi vì nghênh đón bọn họ chính là tháng ngày tối tăm không ánh mặt trời. Bọn họ biết, cho dù Bất Hủ Tông lười tìm bọn họ gây sự thì cũng sẽ có vô số người đâm sau lưng.
Mà những thế lực có dòng dõi bái vào Bất Hủ Tông thì từng cái đều rất vui vẻ, cầm lễ vật muốn tới cửa bái phỏng.
Cứ như vậy, lại qua vài ngày nữa.
Cuối cùng, dưới sự thôi thúc của Trần Hiết, tin tức của Hồng Diệp Môn cũng bùng nổ trong mười bốn thành, những thế lực nửa đường bỏ cuộc đó có muốn che giấu cũng không được.
Đông Tân phó môn chủ, cộng thêm hơn năm mươi vị trưởng lão Địa Vô Cấm bị giết ở trong Hồng Diệp Môn, có thể nói kinh thiên địa khiếp quỷ thần!
Giờ tất cả mọi người giờ mới hiểu được, những thế lực ngũ tinh đột nhiên biến mất đó đã đi đâu.
Vậy mà đúng như trưởng lão Bất Hủ Tông nói, bị hù chạy!
Đến đây, Bất Hủ Tông trở thành tồn tại cấm kỵ.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
...
Bất Hủ Tông.
Mười bảy cường giả Địa Vô Cấm đi theo sau lưng Tần Sơn, dọc theo cầu thang từng bước đi lên đỉnh Vân Lam Sơn, dần dần, có người xác định chỗ này hoàn toàn không phải là Tinh Kiếm Sơn, chỉ là nhìn từ bên ngoài thì giống Tinh Kiếm Sơn thôi.