Nơi này trong ngoài không đồng đều!
Trừ cái đó ra thì cường giả Địa Vô Cấm cũng có chút hiếu kỳ với những cây cối xa lạ xung quanh, bởi vì cho dù là một cây nhỏ cũng có thể khiến cho bọn họ cảm nhận được không bình thường. Vốn định dùng cảm giác tìm một chút, sau đó lại phát hiện cảm giác chỉ có thể kéo dài không đến ba trượng!
Trước đây bọn họ một bước chính là ba trượng!
Cường giả Địa Vô Cấm phát hiện ra chuyện này trước thì quay nhìn người bên cạnh một chút, nhưng mà không dám lên tiếng, chỉ quăng cho hắn một ánh mắt đầy thâm ý.
Hắn rất sợ hãi.
Muốn tìm một người cũng sợ hãi giống như mình.
Đi một hồi, Tần Sơn đưa bọn họ đến nơi tụ tập tạp dịch trồng cây.
Mấy chục cường giả Trấn Nhạc Cảnh vốn đang cúi đầu gian khổ làm việc, những thiên kiêu của Hồng Diệp Môn thì vừa phàn nàn vừa làm việc. Khi bọn họ nghe được tiếng bước chân vọng tới thì không khỏi đứng thẳng lưng lên tò mò nhìn qua.
“Lại có người bị bắt tới trồng cây.”
“Chúng ta là tư chất tuyệt đỉnh ở Triều Thiên Hạp, Bất Hủ Tông này lại cho chúng ta đi trồng cây, khinh người quá đáng!”
“Hài, ta vẫn chờ sau khi từ nơi truyền thừa đi ra ngoài thì sẽ tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng, chứng minh bản thân trước mặt tất cả mọi người một phen. Không ngờ lại bị bắt tới đây trồng cây!”
Từng người thấp giọng thở dài.
Sau đó mười bảy người tới.
Tần Sơn dẫn mười bảy người qua một bên, chỉ mười bảy bộ công cụ trồng cây dưới đất, nói: “Một người một bộ, trong vòng bảy ngày, các ngươi sẽ ở đây trồng cây!”
Sắc mặt mười bảy cường giả Địa Vô Cấm lập tức cứng lại, có người trực tiếp nắm chặt hai đấm, muốn nổi đóa, còn có người muốn xông lên.
“Ngươi đang làm nhục chúng ta sao?”
“Trồng cây? Lão phu đường đường là cảnh giới Địa Vô Cấm...”
Tần Sơn ngắt lời hắn: “Được, không trồng cây thì đi làm ruộng, tự các ngươi chọn đi. Đương nhiên, lựa chọn thứ ba là đi chết, ta kiến nghị ai không muốn sống thì cứ chọn cái thứ ba. Cũng đừng có lãng phí thời gian của ta.”
Dứt lời, Tần Sơn lãnh đạm nhìn tất cả mọi người, ánh mắt nhìn từng đôi mắt phẫn nộ, sau đó dừng lại trên người Tào Thiên Tuyệt.
Tào Thiên Tuyệt khẽ giật mình, ngượng ngùng cười một tiếng, rất ngoan ngoãn đi tới cầm lấy một bộ công cụ, nhìn những tạp dịch đang trồng cây cách đó không xa, học theo bọn họ, bắt đầu đào đất. lúc này, mấy người Phong Tiêu Thệ cũng ngoan ngoãn làm theo.
Mặt mũi có thể coi như cơm ăn?
Không thể!
Những người vốn còn có chút lửa giận nhìn thấy cảnh này thì cũng bất đắc dĩ nén cơn giận xuống, cầm công cụ bắt đầu làm việc.
Cuối cùng, vẫn còn một tên cường giả Địa Vô Cấm trẻ tuổi vẫn quật cường đứng nguyên tại chỗ, dùng lý lẽ biện luận: “Ta đã bỏ ra bốn trăm ngàn bạch tinh, Bất Hủ Tông còn muốn làm nhục ta như thế, các ngươi có ý gì?”
“Ngươi tên gì?” Tần Sơn hỏi.
“Thần gia... Thần Tuyệt!”
Khi Thần Tuyệt nói lời này, ánh mắt kiệt ngạo liếc xéo đỉnh đầu Tần Sơn, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Tần Sơn vỗ tay một cái, muốn đi: “Được, vậy thì chúc ngươi may mắn. Hi vọng ngươi có thể sống lâu được một chút.”
Dứt lời, Tần Sơn bỏ đi.
Thấy Tần Sơn quả quyết như thế, nội tâm vốn kiêu ngạo của Thần Tuyệt trở nên hoảng hốt.
Chết?
Sống?
Nên chọn như thế nào?
Nghĩ Thần Tuyệt hắn, thiên phú có một không hai mười bốn thành, là thiên tài bước vào Địa Vô Cấm sớm nhất trăm năm qua, thậm chí tương lai còn có thể bước vào trung cảnh.
Thậm chí là thượng cảnh!
Sao có thể nhịn nhục như thế được?
“Trồng cây là đang sỉ nhục ta! Ta chọn làm ruộng!” Thần Tuyệt dứt khoát nói.
Tần Sơn ngừng bước, buồn cười hỏi: “Làm ruộng thì có tôn nghiêm hơn?”
“Dân dĩ thực vi thiên!”
Thần Tuyệt kiên định nói.
Tần Sơn bất đắc dĩ cười một tiếng, dẫn hắn đến Dược Sơn, giao cho cô cô và cô phụ của Triệu Dịch.
Cô cô, cô phụ của Triệu Dịch thấy có cường giả Địa Vô Cấm muốn đi theo bọn họ trồng linh mễ thì kinh sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
“Mỗi ngày giao nhiệm vụ cố định cho hắn làm, nếu như hắn làm không xong thì các ngươi báo lại. Tông chủ nhân từ, giữ bọn họ một mạng, cho nên các ngươi không cần vì cảnh giới của hắn mà hoảng hốt, một tù nhân thôi.” Tần Sơn lạnh nhạt liếc nhìn Thần Tuyệt, sau đó rời khỏi Dược Sơn.
Thần Tuyệt tức giận tới lông mày cũng run rẩy, nhưng không dám cãi lại.
Nhưng mà hắn âm thầm thề, bảy ngày sau, chỉ cần rời khỏi Bất Hủ Tông, sau này chắc chắn sẽ thế bất lưỡng lập với Bất Hủ Tông!
Đao Ma hắn đánh không lại, lẽ nào những người khác trong Bất Hủ Tông hắn cũng đánh không lại sao?
Giết một người đủ vốn!
Giết hai người kiếm lời!
Cùng lúc đó, nhìn một đám cường giả Địa Vô Cấm đang đàng hoàng trồng cây, những thiên kiêu Hồng Diệp Môn đều trầm mặc.
Bọn họ không oán giận nữa.
Bọn họ không cảm thán nữa.
Bởi vì cường giả Địa Vô Cấm cũng bị bắt tới trồng cây.
Bọn họ chỉ là Trấn Nhạc Cảnh thì có đáng gì?
Thiên tài đã chế thì không gọi là thiên tài.
“Tranh thủ làm việc!”
“Đột nhiên trong lòng ta không có khó chịu như vậy nữa!”
Lúc này, mọi người bắt đầu hăng say đào hố.
...
Hồ Yêu Hoàng.
Khi Ôn Bình đem theo yêu đan, thông qua truyền tống trận đi tới Hồ Yêu Hoàng, Mộc Long vừa mới quỳ lạy tượng Nữ Oa xong, nhận được Nữ Oa truyền thừa. Lúc này Mộc Long tìm một khu rừng sâu rậm rạp, bắt đầu ngưng tụ yêu lực của bản thân thành yêu đan.
Có thể thấy, khi Mộc Long đã thấy được hi vọng, thì cũng cực kỳ khát vọng trở lại đỉnh cao ngày xưa.
Khát vọng này đã yên lặng mấy ngàn năm.
Hôm nay, nó bùng nổ!
Ba yêu Hoài Không, Thời Phong và Đào Nương đi theo Ôn Bình, nhìn trong khu rừng xa xa, yêu khí như hải dương đang ngưng tụ lại thành yêu đan. Động tĩnh này còn lớn hơn động tĩnh khi một Yêu Thần sinh ra.
Trong lúc ba yêu xuất thần, Đào Nương đột nhiên đưa mắt nhìn Ôn Bình, muốn nhìn trộm tồn tại trên Yêu Hoàng này một chút!
Sau đó nàng nhìn thấy Ôn Bình cũng đang nhìn nàng!
Bịch!