Đến đây, Bất Hủ Tông đặt vững địa vị bá chủ Tinh Kiếm Sơn, tất cả thế lực ở mười bốn thành đều không còn dám tranh phong đối lập với Bất Hủ Tông.
Xem đến đây, Nhất Nghi sửng sốt một chút.
Nhìn Diệp Vô Hoan một chút, lại nhìn báo chí một chút.
Diệp Vô Hoan cười nói: “Đó là thế lực sau lưng Tẫn Tri Lâu, cho nên chỉ là một cái Long Môn, Tại Thủy Nhất Phương thôi, bọn họ không ngăn được kế hoạch của Tẫn Tri Lâu. Bất Hủ Nhật báo, cuối cùng sẽ có một ngày xuất hiện ở mọi nơi trong Hồng Vực, làm cho tất cả mọi người chân không bước ra khỏi nhà mà vẫn có thể biết chuyện thiên hạ. Thứ mà phụ thân ngươi muốn nhìn thấy vĩnh viễn sẽ không phá diệt.”
“Tiền bối, vậy Tẫn Tri Lâu lại phái Đao Ma tiền bối tới sao?” Nhất Nghi vô cùng mong đợi nhìn Diệp Vô Hoan, giống như là một học sinh hiếu học khát vọng cầu học vậy.
Nhưng mà, Diệp Vô Hoan lắc đầu.
“Sẽ không.”
“Vậy phụ thân...”
Nhất Nghi có chút thất vọng.
Diệp Vô Hoan lạnh nhạt nói: “Phái một vị khác, nhưng mà theo ta được biết thì cũng là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.”
Ánh mắt vốn đã ảm đạm xuống của Nhất Nghi trở nên cực kỳ sáng ngời, giống như thấy được hi vọng, thấy được ánh sáng trong bóng tối.
Diệp Vô Hoan thấy thế thì bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó nói: “Tiếp theo thì nên đến lượt Long Môn và Tại Thủy Nhất Phương sợ hãi, mục tiêu của Bất Hủ Tông xưa nay không phải là bọn họ, bọn họ lại nhất định phải đứng ra ngăn cản bước chân của Bất Hủ Tông, cực kỳ hài hước!”
Dứt lời, Diệp Vô Hoan lấy Truyền Âm Thạch động nhiên rung động ra.
Truyền Âm Thạch chỉ vọng ra hai chữ.
“Đến rồi!”
Lúc này, Diệp Vô Hoan ném cho tất cả mọi người một ánh mắt, sau đó tất cả bọn họ đều rời khỏi cửa hàng.
Sau trăm hơi thở, Chấp Pháp giả của Long Môn đến.
Cửa hàng bị một mồi lửa đốt sạch.
Nhưng mà một khắc đồng hồ sau, trên đường phố của Tiễn Thủy Thành đột nhiên có ‘tuyết’ rơi xuống, ‘tuyết’ đó là từng tấm Bất Hủ Nhật báo.
Bất Hủ Nhật báo bay lượn đầy trời, cho dù Long Môn có nhiều người thì cũng không ngăn được người trong Tiễn Thủy Thành điên cướp Bất Hủ Nhật báo.
Người của Long Môn uy hiếp thì bọn họ nhặt xong là chạy.
Nếu như không có người của Long Môn ở đó thì bọn họ đứng trên đường phố vừa xem vừa bàn tán.
Khi mọi người đọc tin tức liên quan đến Bất Hủ Tông, lại nhìn thấy tin tức Đao Ma liên trảm mười bảy cường giả Địa Vô Cấm thì cả đám vô cùng kinh ngạc.
Cường giả thượng cảnh, Hồng Vực cũng không nhiều.
Môn chủ Hồng Diệp Môn là một người.
Các chủ Hiên Đình Các là một người.
Thái thượng trưởng lão còn sống của Âm Dương gia là một người.
Trừ bọn họ ra thì môn chủ Long Môn cũng chỉ là Địa Vô Cấm Trung Cảnh, tông chủ Tại Thủy Nhất Phương cũng chỉ là trung cảnh.
Bất Hủ Tông lại có cường giả thượng cảnh!
Khó trách không sợ Hồng Diệp Môn!
Dám giết lên Hồng Diệp Môn, giết luôn phó môn chủ!
Trong lúc nhất thời, Tiễn Thủy Thành nổ.
Tin tức của Hồng Diệp Môn điên cuồng lan ra.
Tin tức của Bất Hủ Tông cũng điên cuồng lan ra.
Vốn cho là mình chiếm ưu thế tuyệt đối, cường long không ép địa đầu xà, lúc này, Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm cũng nhận được tin tức.
Khi nhận được tin tức, hai người Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm đều đang khảo vấn Nhất Kiếm, còn chuẩn bị hợp nhau diễn một màn kịch lừa gạt Nhất Kiếm.
Không tìm thấy Nhất Nghi, nhưng có thể giả vờ tìm được.
Chỉ cần diễn đủ thật, chắc chắn Nhất Kiếm sẽ tin.
Mà bọn họ cũng chuẩn bị xong thế thân, đến lúc đó cách một cái vách ngăn, chỉ để cho Nhất Kiếm nghe được tiếng kêu thảm thiết, vì phòng ngừa tiếng kêu sẽ xuất hiện sai lầm, bọn họ còn cắt luôn đầu lưỡi của người đó. Đầu lưỡi bị cắt, giọng nói tuyệt đối sẽ không khiến cho Nhất Kiếm sinh nghi.
“Muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của con gái của ngươi không? Nhất Kiếm, nhắm mắt lại, hưởng thụ giờ khắc này đi.” Kiếm Trần Tâm cố ý lộ ra vẻ đắc ý, sau đó chỉ cái bóng hiện lên trên vách ngăn, cười ha hả.
Nhất Kiếm đã tức tới điên rồi, giờ phút này hắn đâu còn tâm tư nghĩ gì nữa, một đôi mắt tràn ngập huyết lệ nhìn chằm chằm cái bóng trên vách ngăn: “Kiếm Trần Tâm, Lôi Thiên Sơn, các ngươi muốn róc thịt thì róc thịt ta, xin các ngươi đừng làm khó nữ nhi của ta…”
Giờ phút này, Nhất Kiếm đã huyết lệ chảy dài.
Nhìn bóng người trên vách ngăn, tiếng gào thét thống khổ nhưng không thét ra được, hắn tan nát cõi lòng.
Đúng lúc này, Chấp Pháp giả của Long Môn bỗng nhiên xông vào, trong tay cầm một tờ báo chí, vội vàng đi tới trước mặt hai người.
“Môn chủ, Kiếm Trần Tâm tiền bối, bên trong thành bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt Bất Hủ Nhật báo, hơn nữa trên đó...”
“Trên đó cái gì?”
Kiếm Trần Tâm tức giận nhìn người trong Long Môn.
Đám người không thức thời này, lại tới quấy rầy nhã hứng của hắn đúng lúc này.
Nếu là người của Tại Thủy Nhất Phương mình thì hắn đã giết rồi.
Lôi Thiên Sơn không có tức giận mà cầm lấy Bất Hủ Nhật báo, không nói gì thêm, quay đầu rời khỏi tù thất.
Kiếm Trần Tâm bất đắc dĩ, đành phải đi theo.
Khi Kiếm Trần Tâm đuổi theo ra, ít nhiều gì cũng có chút khó chịu: “Lôi huynh, bây giờ còn xem Bất Hủ Nhật báo làm gì.”
“Ngươi tự xem đi!”
Lôi Thiên Sơn đưa Bất Hủ Nhật báo tới, đồng thời chỉ chỗ bắt mắt nhất.
“Nhìn cái gì?”
Kiếm Trần Tâm không kiên nhẫn cầm lấy, liếc qua Bất Hủ Nhật báo, thấy được tin tức liên quan tới Bất Hủ Tông.
Cái này khiến cho Kiếm Trần Tâm trầm mặc lại.
Sau một hồi lâu mới nói ra một câu: “Giả chứ?”
Thượng cảnh?
Sao Bất Hủ Tông có thể có thượng cảnh được?
Hơn nữa, hắn cũng không phải là không biết Đao Ma, đó là một kẻ vô pháp vô thiên, thế lực lục tinh mời chào cũng không thể thu hắn vào dưới trướng, Bất Hủ Tông có tài đức gì?
Một cái tông môn đột nhiên xuất hiện thì có tài đức gì?
Lôi Thiên Sơn nhíu chặt chân mày, nói: “Thật giả tạm thời không biết, ta phái người đi mười bốn thành thành tìm hiểu tin tức trước.”