Diệp Vô Hoan xếp quạt giấy lại, cất vào, sau đó ôm quyền với tất cả mọi người, trong phong phạm văn nhân nhã sĩ lại kèm theo một luồng hiệp khí.
Vừa cất quạt giấy vào, trong hiệp khí còn kèm theo một luồng sát ý.
Có vẻ như hắn đã mong đợi giây phút này lâu lắm rồi.
...
Cửu Thiên Ngục.
Theo Bất Hủ Nhật báo truyền bá, cho dù là đám thủ vệ cả ngày ở trong Cửu Thiên Ngục cũng dần dần biết được sự tích của Bất Hủ Tông.
Giết phó môn chủ Hồng Diệp Môn!
Thượng cảnh Đao Ma vào tông!
Từ khi xuất hiện đến xưng bá dãy núi Tinh Kiếm Sơn thì chỉ dùng thời gian một tháng!
Đủ loại sự tích, khiến cho đám thủ vệ này có chút lo âu, bởi vì Long Môn bọn họ ở gần Tinh Kiếm Sơn nhất.
Bọn họ tuy là địa đầu xà, nhưng đụng phải Chân Long, cảm giác này cũng không dễ chịu.
Trước đây bọn họ còn tin chắc là trên có Hồng Diệp Môn, có thể gối cao không lo, nhưng mà bọn họ Bất Hủ Tông xuất hiện một thượng cảnh Đao Ma, khiến cho bọn họ có chút lo âu.
“Bây giờ môn chủ nói như thế nào?”
“Hình như môn chủ không có động tĩnh gì, chỉ phái người đi tới dãy núi Tinh Kiếm Sơn kiểm chứng chuyện liên quan tới Đao Ma, có thể thấy, môn chủ cũng có chút lo lắng.”
“Hy vọng là giả.”
“Bất Hủ Nhật báo chính là do Tẫn Tri Lâu dưới trướng Bất Hủ Tông làm ra, những gì viết trên đó là thật hay giả thì hoàn toàn do bọn họ định đoạt. Đừng buồn lo vô cớ, có thể bọn họ biết cái tên Nhất Kiếm này bị chúng ta bắt cho nên cố ý tung tin tức giả này ra.”
“Không phải là không có khả năng này. Đi, đừng buồn lo vô cớ nữa, không phải phía trên chúng ta vẫn còn Hồng Diệp Môn sao?”
Nói đến Hồng Diệp Môn, trong lòng mọi người lập tức trấn định lại.
Một trong ba đại cự đầu ở Hồng Vực, chẳng lẽ còn sợ một Bất Hủ Tông mới quật khởi?
Lúc trước Lăng Tiêu Kiếm Phái mạnh mẽ cỡ nào?
Không phải vẫn bị diệt sao?
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng vang lớn vang lên bên ngoài Cửu Thiên Ngục, giống như là có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, nện xuống trước cửa Cửu Thiên Ngục.
Oanh!
Tiếng vang vọng lại, kèm theo đó là tiếng kêu rên liên hồi.
Một luồng khí tức khổng lồ cuốn tới, thủ vệ bên trong Cửu Thiên Ngục chưa kịp phản ứng lại, chưa tới mười hơi thì một bóng người màu lam đã bay vào.
Người này chính là Diệp Vô Hoan!
Diệp Vô Hoan cầm một cây quạt giấy trong tay, mạch môn mở hết, đưa tay một cái, làm cho Cửu Thiên Ngục biến thành vũng bùn ướt nhẹp.
Vũng bùn giống như là một cái miệng rộng tràn đầy dục vọng, lấp mãi không đầy, không ngừng kéo thủ vệ của Cửu Thiên Ngục xuống đó, đồng thời thôn phệ hy vọng sống sót của bọn họ. Một cường giả Trấn Nhạc Hạ Cảnh, mấy hơi thì đã bị vũng bùn nuốt gọn, ngay cả thời gian mở mạch môn cũng không có.
Trấn Nhạc Thượng Cảnh còn có thể giãy dụa một thoáng, nhưng mà công kích của hắn cũng chỉ có thể làm văng chút bùn trong vũng bùn lên thôi, không lật không nổi sóng gió gì.
Sau một khắc, sóng bùn khổng lồ từ trong vũng bùn dâng lên, giống như cá chép vượt long môn, nhảy lên thật cao, sau đó lại ập vào trong vũng bùn.
Thuận tiện còn nuốt gọn luôn những thủ vệ của Cửu Thiên Ngục và vách tường vết máu loang lổ của Cửu Thiên Ngục.
“Diệp Vô Hoan!”
“Ngươi muốn tạo phản sao?”
Những thủ vệ từ chỗ sâu trong Cửu Thiên Ngục chạy tới, nhìn thấy một màn này thì như là mèo con xù lông.
Diệp Vô Hoan ngửa mặt lên trời cười một tiếng, nói: “Diệp Vô Hoan ta trung với Long Môn các ngươi từ khi nào? Hơn nữa, ngươi là ai, cũng xứng chất vấn ta?”
Khoát tay, mạch môn chấn động!
Lập tức có trăm ngàn con rắn bùn từ trong vũng bùn bò ra, tốc độ nhanh chóng, từ bốn phương tám hướng nhào về phía đám thủ vệ của Cửu Thiên Ngục đang chạy tới trợ giúp.
Rất nhiều thủ vệ Cửu Thiên Ngục vội vàng kết mạch trận, chống cự công kích của Diệp Vô Hoan. Nhưng mà mạch trận vừa mới thành hình thì công kích của Diệp Vô Hoan đã đến. Từng con rắn bùn như là cá chạch lội bùn, đâm thủng linh thể của bọn họ.
Đi vào từ ngực, đi ra từ sau lưng!
Trong chốc lát, vũng bùn bị máu tươi của bọn họ nhuộm thành màu đỏ tươi, theo rắn bùn cuồn cuộn, máu tươi và bùn trộn lẫn, đỏ xám giao nhau, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi. Nhưng mà, thủ vệ của Cửu Thiên Ngục vẫn đang không ngừng chạy đến.
Đồng thời, đúng vào lúc này, một đoàn kim quang trong Cửu Thiên Ngục xông lên trời, theo một tiếng nổ đùng đoàng như sấm, kim quang nổ tung, sau đó hiện ra một cái đồ án đầu rồng trên bầu trời. Nó như triệu hoán đồ đằng, triệu hoán toàn bộ thành viên Long Môn trong Tiễn Thủy Thành tới trong khoảnh khắc.
Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm cũng không ngoại lệ!
Cửu Thiên Ngục bị công kích, hai người biết chắc là Tẫn Tri Lâu phái người tới cứu người.
“Rốt cuộc đã đến!”
Lôi Thiên Sơn nhảy lên một cái, bay về phía Cửu Thiên Ngục.
Đồng thời khi Lôi Thiên Sơn bay lên, đột nhiên có trăm đạo kim trụ trong Tiễn Thủy Thành phóng lên tận trời, giống như trụ lớn chống trời.
Trụ lớn dựng đứng ở bốn phía Tiễn Thủy Thành, sau đó nhanh chóng co vào, bao phủ phạm vi mười dặm Cửu Thiên Ngục, từng cánh cửa lớn màu vàng kim hiện ra.
Long Môn Vô Sinh Trận!
Lên!
Môn chủ đời trước của Long Môn tốn năm mươi năm mới đúc thành, chính là do tinh hoa sinh mệnh cuối cùng của một vị Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng đỉnh tiêm!
Người bị nhốt trong trận, nếu không phải là người tu luyện công pháp Long Môn, không tu luyện mạch thuật lưu phái của Long Môn hoặc là không tu luyện linh thể của Long Môn thì đều sẽ bị hạn chế thực lực.
Trên bầu trời, Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm đụng vào nhau.
Kiếm Trần Tâm muốn đi xem náo nhiệt.
Lôi Thiên Sơn thì định diệt người Tẫn Tri Lâu phái tới cứu Nhất Kiếm.
“Người bị nhốt khí tức cũng chỉ là Địa Vô Cấm, ngươi cần gì phải phát động Long Môn Vô Sinh Trận? Bạch tinh nhiều không chỗ dùng à?” Kiếm Trần Tâm dùng cảm giác dò xét Cửu Thiên Ngục một thoáng, sau đó quan sát cái Long Môn Vô Sinh Trận để lại ấn tượng sâu đậm trọng ký ức của hắn này!
Trận mạnh!
Nhưng một lần mở ra thì tốn mười vạn bạch tinh!
Lôi Thiên Sơn cũng cam lòng thật!
Lôi Thiên Sơn không có đáp lại mà hỏi: “Chuyện Đao Ma ngươi đã điều tra ra chưa?”