Kiếm Trần Tâm đáp: “Còn chưa có tin tức. Nhưng mà mặc kệ nó, trong trận này của ngươi cũng không có khí tức của Đao Ma, ngươi không cần sợ.”
“Khí tức này giống như là Diệp Vô Hoan.”
“Diệp Vô Hoan?”
Kiếm Trần Tâm ngây ra một lúc.
Lúc này hắn ngưng thần, phóng cảm giác xuống dưới, khóa chặt Diệp Vô Hoan, thấy quả nhiên là Diệp Vô Hoan thì biểu cảm trở nên khó chịu.
“Phản đồ!”
“Phản đồ!”
Mấy ngày nay hắn còn cười Long Môn xuất hiện phản đồ, không ngờ không bao lâu thì lại tới Tại Thủy Nhất Phương hắn.
“Ta sẽ chừa lại một hơi.” Dứt lời, Lôi Thiên Sơn bay vào trong trận, chuẩn bị bắt Diệp Vô Hoan lại.
Kiếm Trần Tâm vội nói: “Không cần, giết luôn đi!”
Phản đồ, giết là xong.
Hắn cũng xứng sống lâu thêm một chút?
Khi Lôi Thiên Sơn xông vào trong trận, Diệp Vô Hoan đã dừng tay, sau đó bay vào chỗ sâu trong Cửu Thiên Ngục, trên đường đi thì liên tục giết nhiều tên thủ vệ của Cửu Thiên Ngục, đồng thời động tĩnh càng lúc càng lớn, đến mức tất cả mn đều chạy tới.
“Diệp Vô Hoan, Long Môn Vô Sinh Trận đã khởi động, còn muốn vùng vẫy giãy chết sao?” Giọng Lôi Thiên Sơn vang vọng trên không trung.
Diệp Vô Hoan cười cười: “Lôi Thiên Sơn, ta đã đoán trước được thế nào ngươi cũng khởi động Long Môn Vô Sinh Trận.”
Lôi Thiên Sơn hỏi: “Vậy ngươi còn dám tới?”
Diệp Vô Hoan cười nói: “Lâu chủ sợ ngươi chó cùng rứt giậu, trước khi chết cũng muốn giết Nhất Kiếm. Ta không đến thì lấy ai hấp dẫn sự chú ý của ngươi?”
Vẻ mặt Lôi Thiên Sơn cứng lại, sau đó phóng cảm giác ra, tìm kiếm chỗ sâu trong Cửu Thiên Ngục, kết quả chỉ nhìn thấy tù thất rỗng tuếch.
Nhất Kiếm đã không thấy tăm hơi.
Giống như là bốc hơi khỏi nhân gian!
Nhưng mà Lôi Thiên Sơn cũng không tức giận, ngược lại còn cười lạnh một tiếng: “Cứu đi thì đã sao, ngươi trốn không thoát khỏi Long Môn Vô Sinh Trận này! Đối với Long Môn thì ngươi chết hay là hắn chết đều như nhau!”
“Ngươi không chỉ tự đề cao mình mà còn xem thường tồn tại sau lưng Tẫn Tri Lâu.” Diệp Vô Hoan xòe quạt giấy ra, tìm một chỗ ngồi xuống, dáng vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến Lôi Thiên Sơn, càng không quan tâm tới Long Môn Vô Sinh Trận.
Lúc này, Kiếm Trần Tâm giận đứng ở ngoài rìa Long Môn Vô Sinh Trận, nhưng hắn không có đi vào Long Môn Vô Sinh Trận, bởi vì sau khi đi vào, muốn đi ra thì không phải là chuyện đơn giản. Chỉ có thể chờ đợi mọi chuyện kết thúc, Long Môn Vô Sinh Trận đóng lại.
Kiếm Trần Tâm nhìn dáng vẻ khoan thai tự đắc của Diệp Vô Hoan, mặt lộ sát ý, lạnh lùng nói: “Cái tên phản đồ ngươi rất lớn mật!”
Khi thấy Kiếm Trần Tâm, dáng vẻ khoan thai trên mặt Diệp Vô Hoan biến mất, vẻ tự đắc trên mặt bị sát ý lạnh như băng thay thế.
“Rốt cuộc ngươi đã đến!”
“Ta tới, ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”
Kiếm Trần Tâm ánh mắt lạnh lùng, sát ý tung hoành, vây quanh Long Môn Vô Sinh Trận, khiến cho người nhìn thấy mà lạnh cả lòng.
Ngay lúc này, một trận yêu phong thổi qua, yêu khí phô thiên cái địa xông vào trong Long Môn Vô Sinh Trận.
Sau một khắc, yêu phong hóa người!
Một lão giả râu xanh chậm rãi hiện ra.
“Năm trăm điểm nhiệm vụ tông môn, tới tay!”
Mộc Long vẻ mặt vui vẻ vuốt ve râu xanh của mình, híp mắt nhìn hai người Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm trên bầu trời.
“Còn có một ngàn điểm nhiệm vụ tông môn đang ở trước mắt.”
Mộc Long tự lẩm bẩm, Diệp Vô Hoan lui qua một bên, hắn vừa lui, Lôi Thiên Sơn và Kiếm Trần Tâm đều hiểu.
Yêu này mới là nhân vật chính!
“Yêu tộc?”
“Yêu tộc ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của nhân tộc ta?”
Hai người lần lượt hỏi.
“Bất Hủ Tông ta vốn không muốn giết tới giết lui với các ngươi, chỉ muốn làm Bất Hủ Nhật báo, tại sao các ngươi nhất định phải tìm khó chịu cho mình?”
Sau một khắc, Mộc Long bắn mạnh ra.
Đưa tay một cái, yêu lực từ trong yêu đan tuôn ra, sau đó hội tụ trước người, tạo thành một cái long trảo to lớn. Long trảo gần như trăm trượng, yêu khí trùng thiên, trong nháy mắt khi long trảo đánh tới, vùng thiên địa này đều biến sắc.
“Sao lại như vậy?”
Lôi Thiên Sơn cảm nhận được khí thế khủng bố do long trảo phóng thích ra, vội vàng lui lại.
Hắn không rõ, bị Long Môn Vô Sinh Trận áp chế toàn diện mà tại sao Yêu Thần này còn có thể phóng ra công kích kinh khủng như thế.
Lôi Thiên Sơn vội vàng mở mạch môn ra, mạch khí màu vàng kim bắt đầu ngưng tụ lại, Tuyền Qua Đồ nơi ngực cũng bắt đầu xoay tròn.
Bành ——
Trong nháy mắt khi mạch tức màu vàng kim tụ lại bảo vệ Lôi Thiên Sơn, long trảo bắt lấy nó, bóp nát nó chỉ trong một hơi.
Lôi Thiên Sơn cũng thừa dịp một hơi này mà trốn ra được, trường thương màu vàng kim sau lưng nâng cao lên, sau đó theo mạch môn chấn động, mạch khí màu vàng kim như sóng lớn hội tụ ở bên cạnh kim thương, sau đó xông vào trong mũi thương.
“Long Môn Vô Sinh. Vô Sinh Chấn!”
Oanh!
Trường thương màu vàng kim được Lôi Thiên Sơn giơ cao lên, sau đó đột nhiên quăng tới trước.
Kim thương rời tay, kéo theo mạch khí màu vàng kim mênh mông, như thiên ngoại thiên thạch bắn về phía long trảo do yêu lực ngưng tụ phía dưới.
Cả hai không ai nhường ai, bay thẳng tới đối phương.
Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Trong nháy mắt khi trường thương màu vàng kim đánh thẳng vào long trảo màu xanh, đại địa chấn động, giống như là địa chấn. Trong Long Môn Vô Sinh Trận, tất cả kiến trúc đều đổ sụp trong khoảnh khắc, cho dù là Trấn Nhạc Thượng Cảnh cách ngoài vài dặm toàn lực phòng ngự thì cũng bị rung động bất thình lình trùng kích bay ngược ra, hai mắt tối sầm, ngất đi.
Vô Sinh Chấn!
Trong điểm nằm ở hai chữ Vô Sinh!
Chấn động này đủ để giết chết Địa Vô Cấm Hạ Cảnh!
Cho dù là đỉnh tiêm trong Địa Vô Cấm Hạ Cảnh thì cũng sẽ bị một đòn này chấn thành trọng thương!
Nhưng mà long trảo màu xanh lại không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn càng nắm càng chặt, muốn nắm lấy trường thương màu vàng kim.
Giờ khắc này, Lôi Thiên Sơn hiểu, lúc này sắc mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc!
“Ngươi tuyệt đối không phải là trung cảnh!”