Lạc Tiểu Khê đỏ bừng mặt: "Chị nói cái gì vậy hả? Mật tỷ, em đâu có! ?"
"Phì phì phì, tự em đi mà soi gương, nhìn xem có phải trên đó đang phản chiếu một tấm hoa si hay không." Âu Dương Tiểu Mật bĩu môi nói.
Lạc Tiểu Khê ngượng ngùng liếc mắt nhìn gương mặt của mình trong gương. Ngay một khắc khi ánh mắt cô chạm vào cái gương nọ, cô lại ngạc nhiên phát hiện, dường như bản thân ở trong gương đã biến thành một người khác rồi, vậy là ánh mắt lập tức né tránh nó ngay, không dám nhìn thêm một giây nào nữa.
Mà không chỉ cái gương phản chủ, tựa như cả trái tim cô cũng không chịu an phận, nó đang đập cực kỳ nhanh!
Chu Tuệ Mẫn cảm thấy chuyện này cực kỳ thú vị, cô ấy lập tức mở miệng trêu đùa: "Yêu, xem ra vị bác sĩ kia cực kỳ trẻ tuổi. Vậy là Tiểu Khê nhà chúng ta có người mình thích rồi. Được nha, dựa vào danh tiếng của em, còn không dễ dàng nắm được trái tim của một vị bác sĩ sao?"
Âu Dương Tiểu Mật cười nhạt: "Không dám đâu, đối phương đích thị là một tên ngốc, người ta căn bản không có đu idol, ngay cả chị mà anh ta còn không để vào mắt đó."
Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nói” "A, vậy sao?"
Lạc Tiểu Khê hé miệng cười nói: "Có lẽ trong mắt anh ấy, không cần biết ở bên ngoài những người như chúng ta nổi tiếng đến mức nào, nhưng một khi đứng trước mặt anh ấy, tất cả đều chỉ là người bệnh mà thôi."
Con mắt Chu Tuệ Mẫn xoay chuyển, trong lòng chợt nảy lên một kế hoạch: "Tiểu Khê, em đã thổi phồng vị bác sĩ Trần này trở nên thần kỳ đến vậy, chị cũng thấy vô cùng tò mò. Mà vừa vặn, trong người chị sinh ra một chút bệnh nhỏ, em có thể đưa chị tới gặp anh ấy được không?”
Trong mắt Lạc Tiểu Khê xẹt qua một mảnh vui mừng, nhưng ngay sau đó, cô ấy vội vàng xoay người lướt tới, trên mặt đã có thêm một chút lo lắng, vội vàng hỏi: "Chị không thoải mái ở đâu?"
Chu Tuệ Mẫn khoát tay: "Có nói ra em cũng không rõ được đâu, cứ đợi đến bệnh viện xem bác sĩ nói như thế nào đã."
Lạc Tiểu Khê gật đầu: "Ừm ừm, vậy đợi lát nữa quay xong chúng ta đi qua nhé."
Chu Tuệ Mẫn cười nói: "Mật tỷ thì sao?"
Cái đầu Âu Dương Tiểu Mật lập tức lắc như trống bỏi: "Không đi."
Lạc Tiểu Khê nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Mật tỷ, đã mấy ngày rồi chị không đi tái khám, lỡ như xảy ra tình huống gì thì biết làm sao bây giờ, hay là chị cũng đi, một chút thôi mà."
Từ lần trước, sau khi Trần Khánh châm thứ cho Âu Dương Tiểu Mật, Âu Dương Tiểu Mật vẫn luôn đi theo bên cạnh Lạc Tiểu Khê cùng chữa bệnh và ăn uống, hiệu quả tốt lên trông thấy.
Nhưng cũng vì quá tốt mà cô ấy đã quyết định không tới Hán Y Đường tìm Trần Khánh thêm một lần nào nữa.
Trong đoạn thời gian này, Lạc Tiểu Khê rất muốn đi kiểm tra lại, nhưng vì lịch trình quay phim dày đặc, cuối cùng, dự định tái khám của cô vẫn một mực kéo dài tới tận hôm nay.
Nếu không phải Chu Tuệ Mẫn đề cập tới, chỉ sợ Lạc Tiểu Khê vẫn tiếp tục kéo dài thêm.
Nói thật, cũng không hoàn toàn do bản thân cô không thể chừa ra một chút thời gian nào để đi tái khám, chỉ là bản thân cô ấy cứ có cảm giác trạng thái của mình không tốt, không thích hợp để gặp mặt người ta.
Âu Dương Tiểu Mật vừa định từ chối, nhưng Chu Tuệ Mẫn đang đứng phía sau Lạc Tiểu Khê lập tức nháy mắt với cô, sau đó cô gái kia còn không ngừng liếc liếc con mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Khê, tựa như đang nhắn nhủ một tin tức nào đó.
Phải biết rằng, Âu Dương Tiểu Mật vốn là cô gái trời sinh có được linh hồn bát quái (nôm na là sở hữu đặc tính thích hóng chuyện), và chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã phá giải được ý tứ ẩn sâu bên trong loại mật mã không có ký tự kia.
Là “Đi, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt!”
Hắc hắc!
Âu Dương Tiểu Mật lập tức phát huy ra kỹ thuật diễn xuất của một tiểu hoa đang hot: "Được được được, nếu không phải nể mặt em, chị mới không thèm tới nhìn cái mặt thối ấy đâu."
Lạc Tiểu Khê cười nói, "Vậy chờ quay xong, ba người chúng ta cùng đi nhé."
...
Tại Hán Y Đường, Trần Khánh vừa nhận được một tin nhắn Wechat.
Là Lạc Tiểu Khê gửi qua.
Cô ấy muốn dẫn theo một người bạn đến xem bệnh, nhưng mà bọn họ không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có thể tới Hán Y Đường vào buổi tối thôi.
Vốn dĩ Trần Khánh đang định khuyên các cô ấy đừng có tới, bởi vì Hán Y Đường không nhận cấp cứu, cứ hơn bảy giờ tối là nơi này đóng cửa rồi.
Nhưng cô ấy lại nói, bởi vì bọn họ còn phải quay phim, cho nên mỗi ngày chỉ có thể đến khám bệnh vào lúc bảy, tám giờ tối, sau khi đã kết thúc công việc, rất khó sắp xếp được thời gian buổi sáng.
Trần Khánh có chút do dự.
Đây chính là lần đầu tiên hắn gặp được tình huống bệnh nhân cũ đưa bệnh nhân mới đến tìm mình chữa trị, nếu hắn không tiếp, lỡ như về sau bệnh nhân cũ không mang bệnh nhân mới đến nữa thì sao?
Tất cả đều là y điểm đó!
Mà hiện tại, điều Trần Khánh thiếu nhất là gì?
Là người bệnh nha!
Cho nên, rối rắm chừng hai giây, sau đó Trần Khánh lập tức trả lời Lạc Tiểu Khê bằng ba chữ.
Có thể đến!
Tiếp theo, hắn trực tiếp gửi qua một cái định vị, giống như sợ Lạc Tiểu Khê sẽ hối hận mà không chịu tới vậy...
Phòng 302, tòa 7, tiểu khu hoa uyển Chương Hoa, chính là nhà của Trần Khánh.
Diện tích không lớn, chỉ chừng 129 m2.
Nếu trừ đi diện tích xây dựng chung, có khả năng chỉ đạt được chừng 100 m2 thôi.
(Diện tích xây dựng chung: chỉ phần diện tích được các hộ gia đình trong tòan bộ tòa nhà đồng thời sở hữu quyền sử dụng, chủ yếu bao gồm: trục thang máy, trục ống, cầu thang bộ, đường đổ rác, phòng trạm biến áp, không gian trang bị, sảnh công cộng, lối đi, phòng bảo vệ… cũng như toàn bộ diện tích các phòng dùng cho mục đích công cộng và kiến trúc dùng để quản lý)
Bởi vì chỉ có một mình hắn sống ở đây nên căn nhà này có vẻ khá rộng rãi.
Tích tích tích tích ~~~
Trần Khánh nghe thấy chuông cửa, hắn lập tức buông đồng nhân châm cứu trong tay xuống, đi tới cửa, nhòm ra ngoài thông qua lỗ mắt mèo.
Ba cô gái!
Đúng vậy !
Răng rắc!
Cửa phòng mở ra, Trần Khánh mặc một bộ áo ngủ mỏng manh.
So sánh với người ở bên ngoài, tuy ba người Lạc Tiểu Khê đều ăn mặc khá thoải mái, nhưng cả đám đều đội mũ, bịt khẩu trang, còn mang theo cả kính râm, và đương nhiên, chưa bước vào phòng sẽ không hạ xuống.
Đúng ba phụ kiện tiêu chuẩn che khuất toàn bộ ánh sáng.
Minh tinh mà…
Trần Khánh hiểu!