Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103 - Gặm Couple!

Chương 103 - Gặm Couple!
Chương 103 - Gặm Couple!

Nhưng điều khiến Trần Khánh không hiểu chính là, vì sao lại có người điên cuồng đi sùng bái một đám hình tượng được internet đắp nặn ra thế này?

Những người này đã làm ra cống hiến gì cho quốc gia và xã hội?

Trần Khánh vẫn nhớ, khi hắn còn nhỏ, từng nghe người lớn hỏi rằng, trong tương lai, sau khi trưởng thành, con muốn làm bác sĩ hay muốn làm khoa học gia. Hắn đã không chút do dự lựa chọn bác sĩ, và cũng vì thực hiện ước mơ này, mà hắn bỏ ra gần hai mươi năm không ngừng cố gắng.

Cho nên, ở trong tam quan của hắn, chỉ có người làm ra thành tựu trác tuyệt, mới xứng với hai từ "Sùng bái" này.

(Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan)

"Mời vào!" Trần Khánh không mặn không nhạt nói, sau đó cũng chủ động nhường ra vị trí đủ cho hai người sóng vai bước vào.

Ba người đều nói lời cảm tạ, sau đó hơi có chút mất tự nhiên đi vào trong nhà Trần Khánh. Và như biết bao nhiêu người khác, khi bước vào một ngôi nhà xa lạ, con ngươi sẽ không an phận mà dạo chơi khắp nơi.

Và trong cảm nhận của bọn họ, khung cảnh nơi này có thể tóm gọn lại bằng mấy chữ như sau: Sạch sẽ, đơn giản, còn tùy thời tùy chỗ đều có thể nhìn thấy các thứ có liên quan tới trung y, sách thuốc, đồng nhân, sơ đồ huyệt vị trên cơ thể, sơ đồ kinh mạch trên cơ thể, ngũ hành bát quái...

Đây hoàn toàn không phải một nơi mà người còn trẻ tuổi sinh sống nha!

Nếu không phải nhìn thấy Trần Khánh ở trong này, ba người bọn họ sẽ cho rằng, đây là nơi mà một lão nhân chừng sáu, bảy mươi tuổi sinh sống.

Cũng không biết thế nào, nhưng một người đẹp trai sống trong loại hoàn cảnh, lại khiến các cô cảm thấy vô cùng tò mò.

Đến tột cùng là một người như thế nào, mới có thể sinh tồn trong hoàn cảnh nhàm chán đến thế?

Không xem TV, không chơi game, cả ngày đều nghiên cứu những kiến thức y thuật buồn tẻ vô vị này?

Chắc hẳn ở thời đại hiện giờ, cũng chẳng có mấy người giống như Trần Khánh?

Bọn họ dám chắc là trong đám bạn bè của ba người bọn họ, nhất là bạn khác phái không có một người nào … phục cổ giống như Trần Khánh.

Bởi vì đám người kia hoặc là thích phao ba, thích tiêu xa, thích tiệc tùng, hoặc là thích đi du lịch, thích đi khắp nơi review nhà hàng, quán ăn, thích chơi game…

Có mấy ai sẽ chịu ở nhà đọc sách, còn là loại sách khô khan như y học???

(Phao ba: thích đến quán bar, quán cafe internet, để giết thời gian,

Tiêu xa: đam mê tốc độ, thích đua xe trên đường phố)

"Trong nhà anh chỉ có mấy thứ này thôi sao?" Âu Dương Tiểu Mật kinh ngạc nói.

Trần Khánh rót cho ba người ba chén nước, mở miệng đáp nhưng câu trả lời lại là một câu hỏi: "Làm sao? Có vấn đề gì ư?"

Lạc Tiểu Khê và Chu Tuệ Mẫn vội vàng nói tạ ơn.

Âu Dương Tiểu Mật buột miệng nói: "Anh không biết là như vậy rất nhàm chán ư?"

Trần Khánh lạnh nhạt nói: "Đối thoại cùng cổ nhân, vì sao lại nhàm chán?"

Âu Dương Tiểu Mật nhíu mày: "Đối thoại cùng cổ nhân? Là đối thoại như thế nào?"

Trần Khánh nhẹ nhàng cầm một cuốn《 Hoàng Đế Nội Kinh 》lên, nói: "Trí tuệ của cổ nhân từ mấy ngàn năm trước đã áp súc bên trong một cuốn sách này, tôi đọc nó cũng giống như dang đào móc một kho báu vật, mỗi khi hiểu thêm được một chút, cũng tương đương với tiến hành chạm tới một chút tư tưởng của cổ nhân. Loại trí tuệ giao hòa này mang đến sung sướng vô cùng, chẳng lẽ cô không biết là nó rất thú vị sao?"

Ách... Nghe không hiểu...

Lại nói, Âu Dương Tiểu Mật là một cô bé thi vào trường cao đẳng được có hơn 200 điểm, vốn là một vị học tra (học dốt ^^!) thâm niên, cô tỏ vẻ rất khó hiểu được Trần Khánh ngao du sách hải cảm thụ.

(Ghi chú: Điểm thi tối đa cho bài thi đại học của Trung Quốc là 750 điểm bao gồm 150 điểm cho mỗi môn Toán, Ngữ văn, Ngoại ngữ và 300 điểm cho môn tổ hợp.)

"A, ha hả, cái kia, vậy xem bệnh trước đi." Âu Dương Tiểu Mật lập tức cười ha ha nói.

Ừm… khi mà ta nghe không hiểu gì, tốt hơn hết là chuyển đề tài nói chuyện, tuyệt đối không được để lộ ra là ta nghe không hiểu gì.

Trần Khánh quét mắt nhìn Chu Tuệ Mẫn, hắn lập tức cẩn thận quan sát cô ấy một chút.

Đáng tiếc, cấp bậc vọng chẩn của hắn quá thấp, tạm thời vẫn không thể từ trên mặt cô ấy nhìn ra bất cứ loại bệnh trạng nào.

"Mời cô ngồi, sau đó đặt tay lên bàn trà." Trần Khánh nói.

"Bác sĩ Trần, nếu không anh cứ xem cho Tiểu Khê trước đi, không phải cô ấy còn chưa đi kiểm tra lại sao?" Chu Tuệ Mẫn nói.

Lạc Tiểu Khê khoát tay: "Tôi không vội, anh cứ xem cho chị ấy trước đi."

Trần Khánh nói: "Đừng đùn đẩy nhau, tôi là bác sĩ, để tôi đến quyết định, Lạc Tiểu Khê, cô đi tới nào."

Lạc Tiểu Khê ngoan ngoãn trả lời: "Được."

Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy thái độ của Lạc Tiểu Khê, ánh mắt khẽ cong lên một chút, giống con chuột nhỏ trộm được dầu.

Trần Khánh chờ cho Lạc Tiểu Khê đưa tay ra, mới cực kỳ có chừng mực chỉ dùng ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phần cổ tay của cô ấy, một tia xúc cảm kia khiến cho con ngươi của Lạc Tiểu Khê thoáng dao động một chút rất nhỏ.

Cùng lúc ấy, ở trong lòng Chu Tuệ Mẫn, tựa như đang có một người nho nhỏ giơ lên hai gậy huỳnh quang, không ngừng hô to: "Mau ở cùng một chỗ" .

Được rồi… Chu Tuệ Mẫn vốn là người mắc bệnh gặm CP ở mức độ nặng!

(CP : couple, cặp đôi)

Cô ấy cực kỳ thích nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ có đôi có cặp.

Nhưng mấy bộ phim truyền hình hiện đại bây giờ, lại quá nồng nặc vị đường hoá học công nghiệp, cái gì mà cố ý khiến cho nữ chủ trượt đến lúc nam chủ lộ vòng eo, rồi cái gì mà nữ chính và nữ phụ đang ở trên cây, rồi ngay lập tức, cả hai cùng ôm nhau ngã xuống từ trên vách núi đen.

Yue!

Đến mức vừa nhìn thấy những phân cảnh này, Chu Tuệ Mẫn đã trào dâng một loại cảm giác sinh lý khó chịu!

Ngược lại, Chu Tuệ Mẫn thích nhất là những loại cản giác tiếp xúc mạnh mẽ mà có chừng có mực.

Ví dụ như nam nữ chủ vô ý thức mà chạm ngón út vào nhau, hoặc là mái tóc của nữ chủ khẽ vướng vào tay nam chủ chẳng hạn…

Nên hình dung như thế nào nhỉ, giống như là hai người cổ đại nhưng khoác trên mình trang phục hiện đại đó, rõ ràng yêu đương thắm thiết nhưng vẫn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt.

Đúng, là phục cổ!

Bình Luận (0)
Comment