Chương 105: Tôi Muốn Hỏi Anh Một Chuyện!
Chẳng lẽ là lần trước?
Cũng không đúng, lần trước đã qua chừng một tháng rưỡi rồi, nếu thực sự đậu thai rồi thì lần này cô ấy phải không có kinh nguyệt mới đúng.
"Bác sĩ Trần, là thiệt hay giả vậy, làm sao mà anh thấy được?" Lạc Tiểu Khê tò mò hỏi.
Cô cũng không biết tình huống giữa Chu Tuệ Mẫn và bạn trai của cô ấy, nhưng chỉ dựa vào bắt mạch lại có thể biết người ta có mang thai hay không, chuyện này rất có ý tứ.
"Mạch trên tay trái của cô ấy có một đường thứ hai khẽ nảy lên, nhưng rất nhỏ, đây là hỉ mạch trong mạch tượng, cũng có thể gọi là thai mạch. Mạch tượng khá yếu nhược, hẳn là vừa mang thai được vài ngày. Theo tôi dự đoán, nhiều nhất là không đến bốn ngày." Trần Khánh nói.
Lại nói, ngay lúc ban đầu khi Trần Khánh bắt mạch cho Chu Tuệ Mẫn, hắn còn dự định sẽ lắng nghe xem nhóm ngũ tạng trong cơ thể cô ấy đang nói chuyện gì.
Nhưng còn chưa nghe được hai câu, hắn chợt nhận ra cảm giác do bụng ngón tay truyền đến không quá đúng.
Sau đó, khi hắn cẩn thận cảm thụ một chút, quả nhiên đã phát hiện điểm dị thường ấy nằm ở mạch tượng trên tay trái của Chu Tuệ Mẫn.
Lại nói, hỉ mạch vốn là nội dung học vấn cơ sở nhất trong kỹ năng bắt mạch của trung y.
Kể cả người không am hiểu về trung y, nhưng nghe xong hai câu cũng có thể nắm rõ đạo lý trong này.
Và chính tại nơi này, sẽ cho thấy điểm khác nhau giữa lý giải về cơ thể con người của trung và tây y. Tây y cho rằng, khí quan đầu tiên của cơ thể là trái tim, sau khi có trái tim, con người mới bắt đầu chậm rãi phát triển ra những khí quan khác.
Nhưng theo trung y, trái tim lại không phải khí quan đầu tiên trong thân thể con người, mà khí quan đầu tiên ấy chính là thận.
《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Linh Xu · Bản Thần có nói: Thứ đã có sẵn khi sự sống bắt đầu, gọi là “tinh”, hai “tinh” đánh nhau, thì gọi là “thần”.
Những lời này cũng có thể giải thích như sau, Thái Cực, động thì sinh dương, tĩnh thì sinh âm, âm dương nhị khí, đều có tinh này. Cái gọi là tinh trong con người, thiên lấy số một, mà địa lấy số sáu. Thiên nhất sinh hành thuỷ, địa lục cũng sinh hành thuỷ, bởi vậy thủy cũng là nguyên tố đầu tiên sinh ra trong ngũ hành, có nó, vạn vật mới sinh, hết thảy đều nhờ thủy.
(Dịch số câu ẩn đồ viết: "Thiên nhất sinh thủy, địa nhị sinh hỏa, thiên tam sinh mộc, địa tứ sinh kim, thiên ngũ sinh thổ, địa lục thành thủy, thiên thất thành hỏa, địa bát thành mộc, thiên cửu thành kim, địa thập thành thổ". Đoạn trên có liên quan tới nguyên lý dịch số và thuyết âm dương ngũ hành.)
Trong《 Dịch Kinh 》cũng có loại miêu tả này, nam nữ cấu tinh, vạn vật hoá sinh, vốn là như vậy, ý của câu này nghĩa là, trạng thái ban đầu của sinh mệnh là "Tinh".
Còn bên trong ngũ tạng, thận lại giấu tinh!
Cho nên, trung y mới lý giải rằng, thận là khí quan đầu tiên trong thân thể con người, mà trái tim vốn là khí quan sinh sau, còn không được xếp thứ hai.
Bởi vì thủy sinh mộc, khí quan xếp hạng đằng sau thận, chính là can!
Và sở dĩ trung y có thể phát hiện ra hỉ mạch, chính vì nếu người phụ nữ mang thai, như vậy ở bên trong tử cung tất sinh ra một cái "Tinh" mới, mà tinh này chính là thận thủy.
Nó xuất hiện phản ứng trên mạch tượng, tựa như trong cơ thể xuất hiện thêm một cái sinh mệnh, tự nhiên cũng có nhánh mạch tượng thứ hai.
Cho nên, khi trên internet có tin tức nói về khoa học kỹ thuật đang nghiên cứu phát triển dự án người máy bắt mạch, lập tức có người nói rằng trung y sắp bị diệt vong rồi.
Nhưng chính bản thân người nói lên câu kia lại chẳng hiểu được bọn họ nực cười tới mức nào.
Bởi vì mạch tượng không chỉ vẻn vẹn là tiếng tim đập!
Mà những gì nó phản ứng, lại là toàn bộ tình huống của thân thể con người!
Từ mấy ngàn năm trước đến nay, từ khi mảnh thiên địa này sáng tạo ra con người, chúng ta vẫn một mực đi đào móc, nghiên cứu, nhưng chưa thể hiểu rõ được hết thảy những bí mật ẩn giấu bên trong chính cơ thể chúng ta, thì loại máy móc được phạm trù gọi là khoa học kỹ thuật mới tồn tại được chừng mấy trăm năm kia, sáng tạo ra, có thể chiếm lấy địa vị của trung y được hay không?
Lật lại vấn đề, nếu trung y đã thực sự không cần thiết nữa, hoặc nên được đặt nằm lại bên trong nhà bảo tàng lịch sử, thì nhân loại còn cần nghiên cứu ra loại máy móc kia để làm gì?
"Tuệ Mẫn tỷ, hình như ba ngày trước, bạn trai của chị mới đến đây thăm?" Lạc Tiểu Khê kinh ngạc không thôi.
Đến lúc này, quả thật Chu Tuệ Mẫn cũng không biết nên hình dung tâm trạng của chính cô ấy như thế nào.
Trần Khánh không chỉ nói ra cô ấy đã mang thai, còn biết được chính xác quãng thời gian mang thai cua cô ấy.
Chuyện này quá thần kỳ!
Nhưng lại khiến cho Chu Tuệ Mẫn có chút không thể tin được.
Trung y thật sự có thể làm được một bước này sao?
Âu Dương Tiểu Mật đang ngồi một bên, ánh mắt nhìn về phía Trần Khánh, lại có thêm một phần sợ hãi.
Anh chàng này thực sự không phải người mà!
Lúc trước cô ấy từng nói hắn là thiết bị thấu thị hình người.
Nhưng tới hiện tại ngay cả thai nhi chưa thành hình, không đúng, mới được ba, bốn ngày tuổi còn chưa được gọi là thai nhi, nó vẫn chỉ là một tế bào, vậy mà cũng không tránh thoát được con mắt của hắn!
Tuyệt đối là quái vật!
Đột nhiên trong Âu Dương Tiểu Mật vang lên một giai điệu.
Ta muốn trốn, lại trốn không thoát...
(Ca từ trong lời bài hát Trốn 逃 do Hầu Húc 侯旭 biểu diễn)
"Bác sĩ Trần, tôi… tôi có thể gọi một cuộc điện thoại cho bạn trai tôi hay không?" Chu Tuệ Mẫn cố gắng hết mức để khống chế cảm xúc của bản thân, tránh cho mình quá mức kích động, sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình phát triển của thai nhi.
Đúng vậy!
Hiện giờ, cô ấy cảm thấy cái bụng của mình vô cùng quan trọng, thậm chí còn có cảm giác bản thân đang mang trong mình một món bảo bối vô cùng trân quý.
"Cô cứ đi đi, ra ban công sau đó đóng cửa sổ sát đất lại là được." Trần Khánh tỏ vẻ vô cùng tri kỷ nhắc nhở cô ấy.
Chu Tuệ Mẫn lập tức lấy điện thoại di động ra, rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía ban công.
Lạc Tiểu Khê quét mắt nhìn bóng lưng Chu Tuệ Mẫn, sau đó, ánh mắt lại tập trung đến trên người Trần Khánh.
"Bác sĩ Trần, tôi có thể thỉnh giáo anh một vấn đề hay không?" Trong ánh mắt Lạc Tiểu Khê lóe lên mấy ngôi sao nho nhỏ.