Nhưng trên mặt Trần Khánh lại không hề dao động, hắn chỉ bình tĩnh nói: "Cô cứ hỏi đi."
"Tôi có thể... Học trung y không?" Vẻ mặt Lạc Tiểu Khê thật thận trọng, chỉ sợ một vấn đề này sẽ làm bại lộ tâm tư gì đó của bản thân.
Trần Khánh lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Cô học trung y, chẳng lẽ còn cần tôi đồng ý?
"Cô có thể học được mà." Trần Khánh nói.
“Vậy anh có cảm thấy tới bây giờ tôi mới học, có muộn quá hay không?" Lạc Tiểu Khê hỏi.
"Không muộn, chỉ cần cô chịu học, thì bất cứ khi nào cũng không muộn." Trần Khánh nói.
Thực tế cũng đúng là như vậy. Hiện tại, có rất nhiều lão trung y ưu tú của Hoa Hạ, đều là người thay đổi giữa chừng.
Ví dụ như cố lão tiên sinh Lý Hỏa, ông ấy từng học trung y trong lúc ngồi tù.
Lại như danh y đại sư Quách Bạch Gia, vốn xuất thân từ tây y lại học tập trung y, rồi trở thành một thế hệ đại gia.
Bởi vậy mới nói, ngành trung y này, ngoại trừ phải có thiên phú, còn phải có nhiệt tình.
Nếu không thích, dù bản thân có thiên phú, cũng rất khó đạt đến cảnh giới cao thâm.
"Vậy tôi có thể học thành cái dạng gì đây?" Lạc Tiểu Khê ngồi trên sô pha, hai tay đùa nghịch tà váy, suy nghĩ tung bay.
Trần Khánh khẽ nhíu mày: "Vậy phải xem rốt cuộc là cô học qua loa cho xong, hay là nghiêm túc học tập. Nếu như lòng cô không đặt tại đây, thì tốt nhất đừng học, chỉ khiến bản thân lãng phí thời gian thôi."
Lạc Tiểu Khê nghe được lời nói của Trần Khánh, vẻ mặt hơi chút thay đổi.
Cô ý thức được bản thân vừa nói sai rồi.
Cũng đúng, vấn đề vừa rồi của cô, chẳng khác nào muốn nói rằng, tôi không biết diễn xuất, anh cảm thấy khi nào thì tôi có thể trở thành diễn viên?
Và hiển nhiên chẳng ai trả lời được loại vấn đề đó cả. Ngược lại, nếu một người hỏi ra vấn đề kiểu như vậy, sẽ khiến người khác cho rằng thái độ của đối phương cực kỳ không thành khẩn.
"... Thực xin lỗi." Lạc Tiểu Khê lập tức nói.
"Tôi không tức giận, cho nên cô không cần giải thích, nếu cô muốn học chỉ với mục đích dưỡng sinh, thì bớt chút thời giờ học một chút tri thức trung y cũng đủ dùng rồi, nhưng nếu cô muốn chữa bệnh cho người ta, thì tôi khuyên cô nên sớm bỏ qua ý định ấy đi. Bởi vì trung y vốn không đơn giản như những gì cô nghĩ đâu." Trần Khánh giải thích.
Hắn vốn không phải người có tính cách ‘người lạ chớ gần, người quen chớ kiếm’.
Chỉ là hắn luôn nghiêm túc khi đối xử với bất cứ chuyện gì mà thôi.
Cho nên, ở thời điểm Lạc Tiểu Khê còn chưa bắt đầu cố gắng, đã vội hỏi bản thân có thể học thành cái dạng gì hay không, đã làm Trần Khánh cảm thấy cô hoàn toàn không thật sự muốn học trung y rồi.
Ngược lại, cô chỉ bị hiệu quả trị liệu của trung y hấp dẫn, nhất thời sinh ra tò mò mà ra quyết định thôi.
Và với loại trạng thái này, mà đi học trung y, khẳng định là tuyệt đối không tiếp thu được cái gì.
"Ừm ừm, vậy… nếu lúc nào tôi có thắc mắc, tôi có thể tới tìm anh để hỏi ý kiến hay không?" Lạc Tiểu Khê thử hỏi.
"Khi rảnh thì được." Trần Khánh trả lời rất trực tiếp.
Lạc Tiểu Khê nhận được câu trả lời thuyết phục rồi, coi như mục đích trong lòng đã thỏa mãn, lập tức tỏ ra cực kỳ hài lòng mà sửa sang lại tà váy đã bị cô vò tới rối loạn.
Cùng lúc đó, Chu Tuệ Mẫn cũng nói chuyện điện thoại xong, từ từ bước vào trong phòng.
Cô cười khổ mở miệng, "Bạn trai của tôi không tin tôi đã mang thai ... Anh ấy nói muốn tới bên này, đưa tôi qua bệnh viện làm kiểm tra."
Trần Khánh đã sớm dự đoán trước tình huống này, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy tốt nhất là hai người chờ thêm mấy ngày nữa hãy đi, nếu đi quá sớm dụng cụ trong bệnh viện sẽ không kiểm tra được."
Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy Trần Khánh tự tin như thế, trong lòng lại càng thêm tin tưởng vào lý do mà hắn vừa đưa ra.
Không ngờ được. rõ ràng lần này cô ấy đi đến đây chỉ thuần túy là muốn xem náo nhiệt, ngược lại, chính bản thân lại nhận được một niềm vui bất ngờ.
"Mặc kệ kết quả thế nào, bác sĩ Trần, cám ơn anh." Chu Tuệ Mẫn nói.
Trần Khánh gật gật đầu: "Đừng khách khí. Hiện giờ nếu nhóm các cô không còn vấn đề gì nữa, thì mai trở về đi, thời gian không còn sớm đâu."
"Đi mau đi mau, người đại diện của chị cũng đang thúc giục rồi!" Rốt cuộc Âu Dương Tiểu Mật cũng có cảm giác bản thân sống lại rồi, cô ấy lập tức bịa ra một cái cớ.
"Vậy, bác sĩ Trần, hẹn gặp lại anh!" Lạc Tiểu Khê cũng đứng dậy, nói lời từ biệt cùng Trần Khánh.
Cứ như vậy, ba người bọn họ rời khỏi nhà của Trần Khánh.
Khi theo thang máy đi xuống, Âu Dương Tiểu Mật còn hăng hái lôi kéo Chu Tuệ Mẫn tán gẫu, trêu ghẹo cô ấy lại dám làm loại chuyện này ở trong tổ kịch.
Ba người nói nói cười cười vô cùng vui vẻ, lại không nhận thấy bản thân không có đeo khẩu trang.
Đợi cho các cô đi vào ga ra dưới mặt đất, nhanh chóng quay lại vị trí đã đậu chiếc xe có rèm che của mình, thì bên trong một chiếc van màu đen đậu ngay góc tối gần đó, có một cái ống kính lớn chừng nắm tay, đang dán lên cửa kính thủy tinh, không ngừng lóe sáng...
"Chụp được chưa?"
Bình minh, không lâu sau khi vầng mặt trời vừa ló rạng, Trần Khánh đã rời nhà bước tới quảng trường Tàng Long gần đó.
Ngày hôm qua, hắn có tăng thêm một buổi trực ban, nhưng nửa y điểm cũng chẳng kiếm được, trong lòng cũng có chút buồn bực.
Hôm nay lại không có lịch trực ban của hắn, kết quả là Trần Khánh quyết định dậy thật sớm đến quảng trường rèn luyện thân thể.
Đương nhiên, rèn luyện là thứ yếu, còn mục đích chủ yếu thôi thúc Trần Khánh tới nơi này, lại là tìm một người.
Nói chính xác hơn, hắn muốn tìm một lão nhân.
Quảng trường Tàng Long này không lớn, buổi sáng cũng chỉ có một nhóm lão nhân cao tuổi tới nơi này rèn luyện.
Lúc bình thường, Trần Khánh và nhóm bạn trên mạng đều gọi nơi này bằng cái tên vô cùng hình tượng, đó là quảng trường Hoàng Hôn Chư Thần.
Vì sao bọn họ lại gọi bằng cái tên này?
Chẳng lẽ bọn họ còn ví von những ông già bà cả ở nơi này với cái tên mỹ miều là chư thần lúc hoàng hôn? (chư thần tuổi xế chiều)
Được rồi, đừng nhìn những vị đại gia kia đều mang trên đầu mái tóc trắng xoá mà coi thường, khi bọn họ bắt đầu rèn luyện, tuyệt đối là miểu sát lớp người trẻ tuổi như bọn họ.
Chẳng đúng thế sao? Mọi người nhìn qua bên kia xem, có thấy toàn bộ những thiết bị tập thể hình được lắp đặt ở một bên quảng trường, đều bị những lão nhân để trần cánh tay chiếm cứ không?
Nhìn kỹ một chút xem, bên ấy có vị đang tập đẩy người lên xà, có vị lại dựa vào cột xoạc chân, còn có vị móc hai chân vào xà đơn rồi thả người ngược xuống…
Ây cha, bọn họ đều là tuyệt hoạt ca, khiến cho Trần Khánh nhìn mà vô cùng xấu hổ.
(Tuyệt hoạt là kỹ năng đặc biệt, còn ca ở trong từ đại ca.)