Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107 - Y Dịch Đồng Nguyên!

Chương 107 - Y Dịch Đồng Nguyên!
Chương 107 - Y Dịch Đồng Nguyên!

Nói thật, Trần Khánh cũng không quá thừa nhận loại phương thức rèn luyện vung mồ hôi như mưa này.

Nhưng chuyện trên đời vốn không có gì là tuyệt đối, nếu loại phương thức vận động này có thể khiến cho thể xác và tinh thần của bản thân sung sướng, phát tiết toàn bộ những cảm xúc không tốt ra ngoài, vậy cũng không hẳn là không thể.

Dù sao cảm xúc tích lũy mang đến thương tổn, còn vượt xa ảnh hưởng khi tân dịch bị xói mòn.

Hơn nữa, mùa hè mà, ra mồ hôi nhiều cũng là lẽ đương nhiên.

Trần Khánh đi qua nơi tụ tập ở Hoàng Hôn Chư Thần, nhẹ nhàng tản bộ vòng quanh hồ nước trong công viên, rồi đi tới một cái chòi nghỉ mát.

Bên cạnh chòi nghỉ mát nọ, có một lão nhân đang luyện Thái Cực Kiếm.

Lão nhân này mặc một bộ quần áo màu trắng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn ngập cảm giác thoải mái, động tác nhìn như chậm rì rì, kỳ thật mỗi một cử chỉ lại yêu cầu cách vận dụng lực đạo không hề đơn giản.

Trên thực tế, ở thời điểm Trần Khánh học đại học, trong quá trình kiểm tra thể lực, có không ít bạn học của hắn chỉ cần đánh vài ba đường quyền đã thở hổn hển không ngừng.

Chứ đừng nói tới Thái Cực Kiếm.

Người chưa từng luyện qua môn võ công này, gần như đều không có khả năng bình tâm tĩnh khí đánh xong một bộ.

"Yêu, tiểu tử thối, sao hôm nay cháu lại tới đây?" Dương Hữu Lâm nhếch miệng cười to.

Dương Hữu Lâm để mái tóc và chòm râu dài thẳng xuống, trông hệt như một thác nước, nếu ai không biết, khẳng định sẽ cho rằng ông ấy là một vị đạo sĩ.

Kỳ thật, ông ấy chỉ là một tên đạo sĩ giả mà thôi. Nhớ ngày xưa, từng có lần ông ấy mặc một hồi quái bệnh, sau này được một vị đạo sĩ chữa trị cho, bởi vì cha mẹ đã mất từ khi thuở nhỏ, cho nên Dương Hữu Lâm trực tiếp muốn xuất gia tại đạo quan của vị ân nhân kia.

Chẳng qua lúc ấy, vị đạo sĩ mà ông đụng tới lại chính là một người ham thích du lịch tứ phương, không thể thu lưu ông được. Đối phương đành tặng ông ấy một quyển sách đạo gia, dặn dò ông ấy cứ dốc lòng nghiên cứu.

Sau ngày hôm đó, từ tận đáy lòng, Dương Hữu Lâm đã nhận định bản thân mình chính là một nửa đạo sĩ rồi.

Và ông ấy không chỉ ăn mặc theo phong cách của đạo sĩ, còn bắt đầu học tập những tri thức có liên quan tới đoán mệnh.

Mà cũng bởi vậy, trong tay Dương Hữu Lâm bỗng có một môn tay nghề, giúp ông ấy kiếm được một ngày ba bữa cơm.

Cũng bởi vì một lần duyên phận tính toán này mà Trần Khánh quen biết Dương Hữu Lâm.

Một già một trẻ, hơn kém tới năm mươi tuổi, lại dứt khoát trở thành bạn vong niên.

"Đạo sĩ thối, đến đây để học dưỡng sinh với ông nha!" Trần Khánh hắc hắc cười nói.

Hiện giờ Dương Hữu Lâm đã sắp tám mươi tuổi, nhưng tính tình lại chẳng thay đổi gì so với lúc Trần Khánh còn nhỏ, vẫn thích chửi đổng, thích trêu chọc người, còn thích cướp đồ ăn của trẻ con.

Tóm lại chính là già mà không đứng đắn.

Ở thời điểm Trần Khánh còn nhỏ cũng thường xuyên bị ông ấy bắt nạt, nhưng cũng bởi vì được ông ấy chỉ điểm, Trần Khánh mới học xong bộ Thái Cực Quyền.

Lợi ích nhận được tương đối không tồi.

Sau khi hắn thi vào trường cao đẳng, môn thể dục luôn thông qua với mức điểm tuyệt đối, thậm chí trong quá trình trắc nghiệm thể lực, hắn cũng là người có thành tích đứng đầu toàn bộ các ban tổng hợp lại.

"Cháu bị bệnh hả?" Dương Hữu Lâm hỏi.

"Không có, cháu chính là bác sĩ trung y, nếu cả bệnh của bản thân cũng không trị hết, thì còn ai tới tìm cháu xem bệnh nữa?" Trần Khánh cười nói.

"Câu này không mạnh miệng được đâu, y giả bất tự y (thầy thuốc không thể tự chữa được bệnh cho mình), nhưng mệnh cách của nhóc con cháu rất cứng, hẳn là có vấn đề cũng không xảy ra vấn đề gì lớn đâu." Dương Hữu Lâm nói.

"Từ nhỏ, ông đã nói mệnh cách của cháu cứng, bây giờ ông nói tỉ mỉ xem nào, như thế nào được gọi là cứng?" Trần Khánh tò mò hỏi.

Hắn dám khẳng định rằng bản thân có tin đoán mệnh.

Bởi vì trung y và đoán mệnh vốn cùng xuất xứ từ Dịch Kinh.

Chính cái gọi là y dịch đồng nguyên, bởi vậy kỳ thật, nội dung ngũ vận lục khí được giảng tới trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》cũng khá tương tự như đoán mệnh.

(Ngũ vận lục khí: được gọi tắt là vận khí)

Nếu dùng lời nói của thời hiện đại đến để giải thích, thì có vẻ như đoán mệnh cũng tương đương với đại sổ cư (dữ liệu lớn – tiếng Anh là big data: là thuật ngữ chỉ những tập dữ liệu lớn hoặc phức tạp mà phần mềm ứng dụng xử lý dữ liệu truyền thống không đủ khả năng xử lý).

Sau khi những cổ nhân đã phân tích thấu triệt toàn bộ dữ liệu về thời gian, không gian, địa điểm, lại dùng thuật ngữ mà bọn họ hiểu được, bắt đầu tiến hành phân loại tổng kết, sau đó soạn ra vài loại quy luật.

Tựa như hai mươi bốn tiết vậy.

(Tiết: như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí...một năm có 24 tiết khí.)

Nếu không có hệ thống toán thuật cao thâm năng lực quan trắc đồ sộ, cùng với trí tuệ siêu việt thời đại, là tuyệt đối không thể tổng kết thiên địa pháp tắc vĩ đại thành hai mươi bốn tiết này.

(Quan trắc: quan sát và đánh giá)

Trước kia, Trần Khánh cũng từng nghi ngờ loại thuyết pháp ‘y dịch đồng nguyên’ này, hắn cho rằng trung y là trung y, đoán mệnh là đoán mệnh, hai loại này làm sao có thể xuất phát từ cùng một hệ thống được?

Nhưng sau khi hắn đọc được một thiên văn chương đời Đường có tên là 《 Hải Triều Đồ Tự 》, và biết bên trong có một đoạn văn tự miêu tả như thế này: "Thủy triều lên xuống, nước biển tăng giảm. Mặt trăng ở vị trí nào, thì nước đi theo đến đó." .

(Hải Triều Đồ Tự: là cuốn sách nói về quy luật thủy triều lên xuống của Dư Tương công thời cổ đại)

Chưa hết, Đông Hán Vương Sung cũng từng viết trong《 Luận Hành 》: "Sóng lớn dâng trào, thịnh suy tùy nguyệt."

(Luận Hành; là một sáng tác quan trọng của nhà tư tưởng Vương Sung thời kỳ Đông Hán, trọn bộ sách có 13 cuốn, có cả thảy 85 thiên, nhưng đã thất lạc 1 thiên. Cuốn sách này chủ yếu trình bày quan điểm về Thuyết Vô Thần của tác giả, trong bối cảnh lời sấm truyền, tiên tri được phổ biến rộng rãi khắp nơi, ông đã dũng cảm đứng lên, vạch ra và tiến hành phê phán các loại chủ nghĩa thần bí được lưu truyền trong giai cấp thượng tầng của xã hội và dân gian.)

Nói cách khác, từ mấy ngàn năm về trước, cổ nhân đã biết được làn sóng thủy triều của nước biển chịu ảnh hưởng bởi ánh trăng.

Bình Luận (0)
Comment