Nước biển khổng lồ như thế, cũng không thể tránh khỏi bị ánh trăng ảnh hưởng, thì hơn 70% cơ thể con người đều là tân dịch, vì sao không thể bị ánh trăng ảnh hưởng đây?
Nếu thuyết pháp này được thành lập, chẳng phải cũng có thể nói rằng, kỳ thật có một bộ phận thuộc vận mệnh của con người vốn không phải do bản thân mình điều khiển?
Mà nó dao động tùy theo đại thế thiên hạ?
Hơn trăm năm trước, lớp tiền bối của chúng ta đã chịu ức hiếp, ở giai đoạn thời đại đi xuống, vận mệnh của đại đa số người đều vô cùng giống nhau, đều chịu áp bức, đều bị khinh nhục, đều chung số phận làm trâu làm ngựa, cuối cùng mới sôi nổi đứng lên phản kháng.
(Tiền bối: người thuộc những thế hệ trước)
Hơn trăm năm sau, chúng ta đạp lên huyết lệ của nhóm tiền bối, được trải qua những ngày tháng hạnh phúc như ngày hôm nay, nói vậy vận mệnh của chúng ta đã được tự bản thân chúng ta điều khiển hay chưa?
Cũng bởi trong lòng sinh ra loại tự vấn này, mới khiến Trần Khánh càng ngày càng cảm thấy, đoán mệnh vốn không phải là mê tín.
"Cứng còn có thể là như thế nào nữa? Là gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi, già vẫn khỏe mạnh, thế có đủ hay không? Nếu không đủ, ta lại nói cho cháu thêm vài câu dễ nghe hơn nữa." Dương Hữu Lâm cười nói.
"Đủ rồi, đủ rồi." Trần Khánh không muốn dong dài nói mấy chuyện này với ông ấy: "Ông đã luyện xong chưa? Luyện xong thì dạy cháu dưỡng sinh đi."
"Một bộ Thái Cực Quyền đã đủ cho cháu dưỡng sinh rồi, học nhiều như vậy để làm gì?" Sau khi Dương Hữu Lâm đánh xong một bộ Thái Cực Kiếm, ông ấy lập tức thu thế trầm xuống đan điền.
"Vậy vì sao ông lại luyện nhiều như vậy?" Trần Khánh hỏi lại.
"Ta là đạo sĩ." Dương Hữu Lâm nói.
"Giả mà." Trần Khánh nói.
"Đạo sĩ giả thì không phải đạo sĩ sao?" Da mặt Dương Hữu Lâm cực kỳ dày.
"Ông thực sự không dạy?" Trần Khánh nói.
"Tham thì thâm, ham ăn nhiều, không tiêu hóa được, cảnh giới cao nhất của dưỡng sinh là dưỡng tâm, động tác chỉ là một chút ngoại vật mà thôi." Dương Hữu Lâm nói.
(Ngoại vật: vật bên ngoài, vật ngoài thân…)
"Ý ông là khống chế cảm xúc, đúng không?" Trần Khánh nói.
Dương Hữu Lâm gật gật đầu: "Cổ nhân từng viết, chữa bệnh trước trị người, trị người trước chạm tâm, tâm được chạm có thể chữa bách bệnh, ít bị bệnh lại thêm tuổi. Dưỡng tâm có thể sinh chính khí, chính khí trữ trong cơ thể, tà không thể làm gì."
"Đây là nội dung được giảng trong cuốn sách mà vị đạo sĩ kia đưa cho ông?" Trần Khánh hỏi.
"Nhiều lời vô nghĩa, bằng không làm sao ta biết được mà nói?" Dương Hữu Lâm nói.
"Đúng là có chút giống lý luận trong trung y, đi. Ừm, được rồi, cháu không học dưỡng sinh nữa, nhưng học đoán mệnh có được hay không?" Trần Khánh hỏi.
"?" Vẻ mặt Dương Hữu Lâm đầy dấu chấm hỏi: "Học đoán mệnh! ? Cháu muốn học để làm gì?"
Trần Khánh cười nói: "Là y dịch đồng nguyên thôi. Tạm thời cháu xem không hiểu Dịch Kinh, bên người cũng không có người hiểu được, cho nên ngoại trừ ông, cháu thật sự không tìm thấy người khác nữa. Tuy những điều ông hiểu cũng không phải Dịch Kinh, nhưng hẳn là tri thức đoán mệnh tương thông, cho nên..."
"Không dạy!" Dương Hữu Lâm nói một câu như chém đinh chặt sắt, còn kết hợp với hình tượng hai tay vuốt râu, mặt hướng lên trời một góc tiêu chuẩn là 45 độ.
"Một vò rượu thuốc độc nhất vô nhị của Hán Y Đường đã ủ hai mươi năm." Trần Khánh đưa ra bảng giá.
"Đây chính là tâm huyết mà ta dốc lòng nghiên cứu trong hơn năm mươi năm qua." Vẻ mặt Dương Hữu Lâm vẫn đầy nghiêm nghị, không có vẻ dao động.
"Hai vò!" Mặt Trần Khánh không chút thay đổi, tiếp tục báo giá.
"Bí điển của đạo gia lão tổ nhà ta không truyển ra ngoài..." Dương Hữu Lâm thoáng hiện một chút do dự.
"Ba bình! !" Trần Khánh nhíu mày.
"Là Dương thị gia truyền nhà ta..." Dương Hữu Lâm vô cùng đau đớn, thốt lên.
"Đạo sĩ thối, ông móa nó, hôn còn chưa kết, lấy đâu ra đời sau mà gia với chả truyền! ? Bốn bình! !" Trần Khánh hét lớn trong cơn giận dữ.
"Thành giao!" Sắc mặt Dương Hữu Lâm Xuyên lập tức biến đổi, ông ấy cười hì hì nhìn về phía Trần Khánh.
Năm Nhâm Dần.
-Nhâm, Đinh Nhâm hoá mộc, Mộc vận dương niên tức là một năm quá dư thừa Mộc vận;
-Dần, chủ hỏa khí, có ba tiết khí (tiết Mang Chủng, tiết Hạ Chí, tiết Tiểu Thử, tiết Đại Thử), bốn mùa có thì, sáu khí có tự, một viết phong, hai viết nhiệt, ba viết hỏa, bốn viết thấp, năm viết táo, sáu viết hàn, Dần và sáu khí cùng xông lên, lưỡng hỏa tương hỗ lẫn nhau, chủ khách là hỏa, có đại nhiệt. —— Dương Hữu Lâm tuỳ bút.
(Đinh Nhâm hóa mộc: trong Tố Vấn – Lục Tiết Tàng Tượng Luận có nói: những năm Đinh, Nhâm đều thuộc về mộc vận.
Dương niên: cách phân chia theo phép toán của tử vi, dựa theo sự khác biệt về Thiên can, lại thông qua Thiên can khác biệt ứng đối với từng ngũ hành không đồng nhất, quyết định thuộc tính của năm đó là âm hay dương. Giáp dương mộc, Bính dương hỏa, Mậu dương thổ, Canh dương kim, Nhâm dương thủy, Ất âm mộc, Đinh âm hỏa, Kỷ âm thổ, Tân âm kim, Quý âm thủy,
Tiết Mang Chủng: vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng 6
Tiết Hạ Chí: vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm
Tiết Tiểu Thử: vào ngày 6, 7, 8 tháng 7
Tiết Đại Thử: khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.)
Dưới chòi nghỉ mát, Dương Hữu Lâm dùng một cây bút lông cao chừng nửa người để viết chữ lên từng viên gạch dưới đất.
Trần Khánh vừa xem vừa đọc vừa nghiền ngẫm.
Tựa như nội dung này có chút giống ngũ vận lục khí trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》.
Đúng rồi, hắn còn nhớ trong Tố Vấn · Khí Giao Biến Đại Luận có một đoạn văn như vậy.
"Tuế thuộc Mộc mà thái quá, thì phong khí sẽ tràn lan, tỳ thổ chịu tà. Dân bệnh san tiết, ăn uống sụt giảm, cơ thể nặng nề, phiền oan, tràng minh, đầy bụng, trên thì ứng với Tuế tinh."
(Bệnh san tiết: bệnh đại tiện phân sống, tiêu chảy,
Phiền oan: nóng nảy, bực bội, khí ứ đọng,
Tràng minh; (borborygmus), là một triệu chứng và dấu hiệu, không phải bệnh. Khi ruột di chuyển, khí và chất lỏng trong ống ruột sẽ chảy cùng với nó, tạo ra âm thanh róc rách ngắt quãng hoặc âm thanh của không khí đi qua nước, được gọi là tràng minh. Tràng minh là dấu hiệu của nhu động tiêu hóa trong ổ bụng. Trong những trường hợp bình thường, tràng minh khá nhỏ nhẹ, và thường khó nghe)