Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109 - Bị Nắm Thóp!

Chương 109 - Bị Nắm Thóp!
Chương 109 - Bị Nắm Thóp!

Ý tứ đại khái chính là, trong năm Mộc vận quá mức, sẽ khiến can mộc nghiêng về thấp, tỳ thổ nghiêng về hư, tạng phủ trong cơ thể sẽ có khuynh hướng phát bệnh.

Bệnh ở can là bệnh thấp. Bởi vậy những người đã mang trong mình các loại bệnh như cao huyết áp, trúng gió, chóng mặt… vân vân, thì bước vào năm này phải đặc biệt cẩn thận.

Bệnh ở tỳ là bệnh hư. Cho nên bước vào một năm này, người bệnh có tỳ vị suy yếu, khẳng định sẽ tăng thêm, ví dụ như tiêu chảy, ăn không ngon, toàn thân nặng nề, bụng trướng.

Nói vậy, nghĩa là Trần Khánh vẫn có thể hiểu được một chút trong số những nội dung mà Dương Hữu Lâm vừa viết ra lúc nãy.

Dù sao hắn cũng có cơ sở từ cuốn《 Hoàng Đế Nội Kinh 》.

Nhưng nội dung đằng sau, hắn lại không quá hiểu.

"Chữ của ta thế nào, đủ để so sánh với đám người trong Hiệp hội Thư Pháp hả?" Dương Hữu Lâm cực kỳ kiêu ngạo mà chống nạnh nói.

"Coi như thắng, ít nhất những thứ ông vừa viết ra vẫn còn được gọi là chữ." Trần Khánh nói.

"Cháu thật không biết thưởng thức." Dương Hữu Lâm bĩu môi.

"Ông mau nói cho cháu nghe một chút, những cái này có nghĩa là gì." Trần Khánh nói.

Dương Hữu Lâm chỉ câu đầu tiên: "Người hiện đại chúng ta gọi một năm bình thường đều bằng những con số, rồi cũng nhớ những con số như thế, nhưng đạo nhân chúng ta lại khác, chúng ta nhớ năm đều dựa vào Hoàng lịch (âm lịch), vì sao? Chỉ vì hai chữ mà thôi, thông qua tên của năm, có thể tính ra thiên địa biến hóa trong một năm này."

"Năm nay là 2022, Hoàng lịch là năm Nhâm Dần, chỉ dùng một chữ Nhâm cũng có thể suy ra Mộc vận trong năm quá dư thừa, can mộc hoá thấp, tỳ thổ chịu tà, người dưỡng sinh cần phải điều chỉnh chế độ ẩm thực, cũng như sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bản thân, tránh cho mức cân bằng trong thân thể bị đánh vỡ."

"Một chữ Dần kia lại có thể suy tính như sau, quý thứ ba trong khoảng thời gian nửa đầu năm là hỏa chủ, cần phải chú ý. Nói như vậy cũng không phải chỉ quý thứ ba theo cách tính tháng, mà là quý thứ ba trong hai mươi bốn tiết. Nếu lấy bốn tiết phân chia làm một quý, thì quý thứ ba đó là tiết Mang Chủng, tiết Hạ Chí, tiết Tiểu Thử, tiết Đại Thử."

"Căn cứ theo thứ tự của bốn mùa mà suy ra trình tự sáu khí, thì phong, nhiệt, hỏa, thấp, táo, hàn, thì bộ thứ ba trong sáu khí cũng vừa lúc là hỏa, cho nên mới có lưỡng hỏa tương hỗ lẫn nhau. Câu này có ý gì? Nghĩa là mùa hè năm nay sẽ vô cùng nóng, về phần nhiệt độ như thế nào, thì cháu xem nhiệt độ của ngày hôm nay xem."

Trần Khánh nghe vậy, lập tức quan sát tình hình thời tiết hôm nay.

Tám giờ sáng sớm, đã có mức nhiệt độ là 29 độ.

Nhưng hiện tại vừa mới bước qua thượng tuần tháng sáu, tiết Mang Chủng mới kết thúc không được mấy ngày.

Chẳng lẽ thời tiết năm nay, lại thật sự giống như những gì Dương Hữu Lâm vừa nói, là nhiệt độ không bình thường?

Nếu thực sự là như thế, chỉ sợ năm nay, bệnh shock nhiệt sẽ tràn lan.

"Làm sao mà ông suy tính ra được?" Trần Khánh tò mò hỏi.

"Bấm đốt ngón tay tính toán." Dương Hữu Lâm nói.

"Nói tiếng người!" Trong đầu Trần Khánh lập tức xuất hiện một loại ý tưởng muốn bóp chết Dương Hữu Lâm, nhưng nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ ai bóp chết ai còn không xác định được.

Bởi vì vài năm trước, trong lúc vô tình, hắn từng trông thấy Dương Hữu Lâm dùng một tay nâng một chiếc moto ba bánh lên, rồi lén lút nhặt được mười đồng tiền bên dưới, sau đó nghênh ngang rời đi.

Trần Khánh cũng có thể nâng lên món đồ chơi kia lên được, nhưng cần phải dùng cả hai tay.

Lại nói, theo lẽ bình thường, một lão nhân hơn bảy mươi tuổi, đi đường cũng phải thật cẩn thận, thế mà ông ấy còn có thể nâng lên một chiếc moto ba bánh?

Có khoa trương hay không?

"Đọc sách trăm lần, tự nhiên hiểu được ý nghĩa bên trong, hẳn là một cậu sinh viên như cháu cũng hiểu được đạo lý này chứ? Nói thực, ta không biết dạy, nếu cháu muốn học trực tiếp nhìn sách đi." Dương Hữu Lâm nói.

"Vậy ông viết một đống lớn chữ ra như vậy làm cái gì?" Trần Khánh không biết nên nói gì.

"Không phải trong phim truyền hình đều diễn như vậy hay sao? Trước khi giao dịch, cần phải kiểm hàng, nếu ta không bộc lộ tài năng cho cháu biết, cháu có thể ngoan ngoãn đưa bốn bình rượu thuốc cho ta hay không?" Dương Hữu Lâm đắc ý dào dạt nhìn Trần Khánh.

"A, nhưng cháu không cảm thấy mấy chữ mà ông viết ra có tác dụng." Kỳ thực Trần Khánh nói vậy là cố ý hạ thấp giá trị, để ép giá.

"Tiểu tử thối, cháu bớt nói mấy lời vô nghĩa này đi. Hừ ta không biết chữa bệnh, chẳng lẽ còn không biết nhìn người? Năm nay cực nóng, cho nên những người bệnh bị shock nhiệt, cảm nắng, mọc mụn nhọt tuyệt đối là nhiều hơn năm ngoái một đống lớn. Hán Y Đường nhà cháu mở cửa làm ăn buôn bán, nếu có thể biết sớm mà chuẩn bị trước một chút đơn thuốc trị liệu các loại chứng bệnh này, đến lúc đó tuyệt đối có thể kiếm một khoản lớn. Ta giúp cháu một việc to tát như vậy, cháu còn dám có suy nghĩ cắt xén rượu thuốc của ta?" Dương Hữu Lâm mở miệng mắng xối xả.

Trần Khánh bĩu môi khinh bỉ nhìn Dương Hữu Lâm: "Cái gì gọi là kiếm một khoản lớn, ông có biết nói chuyện không vậy? Cái này gọi là cứu sống. Có bao giờ Hán Y Đường chúng cháu kiếm tiền lời bất chính hay chưa? Còn ông nữa, ông nhìn ông xem, chẳng có lấy một chút dáng vẻ đạo sĩ gì cả, không đặt nỗi khó khăn của dân chúng vào trong lòng, mỗi ngày chỉ tơ tưởng đến vài ba món lợi nhỏ nhặt, ông không thấy ngại sao?"

Trong lòng Dương Hữu Lâm chẳng có chút liêm sỉ nào, ông ấy lập tức phản bác: "Tu đạo chi tâm, tu chính là tâm, chỉ cần tâm bình thường là được. Mà hiện tại cũng không phải loạn thế, nếu chỉ nhiều thêm mấy người bệnh mà ta phải đăm chiêu ủ dột, thì ta đây còn sống nổi nữa hay không? Nói đến cùng, ta đã bày thủ đoạn ra, chừng nào cháu đưa rượu thuốc đến đây, thì lúc đó lấy sách. Nếu tay chân nhanh nhạy, ta còn có thể tặng kèm một phần dịch vụ giải đáp nghi vấn của bản thân, nếu tay chân chậm chạp, làm bản đạo nhân mất hứng, thì muốn ta trả lời vấn đề của cháu, lại cần phải xem tâm trạng."

Ta móa nó...

Trần Khánh có cảm giác bản thân đã bị người ta nắm thóp rồi!

Bình Luận (0)
Comment