Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110 - Rượu Là Chư Dược Chi Trường!

Chương 110 - Rượu Là Chư Dược Chi Trường!
Chương 110 - Rượu Là Chư Dược Chi Trường!

Chỉ sợ đạo sĩ thối này đang muốn dùng bản lĩnh đoán mệnh của ông ấy, để không ngừng áp bức hắn kiếm thêm chút giá trị thặng dư.

Nhưng nghĩ tới tình huống vừa rồi, lão đạo sĩ thối kia chỉ vẻn vẹn dựa vào hai chữ Nhâm Dần, lại có thể suy tính ra bệnh khí của năm nay, Trần Khánh cũng có chút động tâm.

Hơn nữa, cũng chỉ có đi theo lão đạo sĩ thối này học tập, hắn mới chân chính nghiệm chứng được, rút cuộc y dịch có đồng nguyên hay không.

Dược thánh Tôn Tư Mạc từng nói một câu: "Người không biết dịch, chưa đủ tư cách gọi là thái y."

Nghe vậy cũng đủ hiểu, thứ có thể được một vị đại gia như vậy coi trọng, tuyệt đối có điểm thần kỳ của mình.

"Ông cứ chờ đó! !" Trần Khánh tức giận đáp trả Dương Hữu Lâm một câu, sau đó xoay người muốn quay về Hán Y Đường lấy rượu thuốc.

Dương Hữu Lâm nhìn theo bóng dáng Trần Khánh rời đi, hai tay thong thả vuốt vuốt chòm râu, nhưng khóe miệng chỉ hận không thể ngoác một cái tới tận mang tai.

Bốn bình rượu thuốc, sách sách sách, số lượng này đủ làm ông ấy thỏa mãn tới vài năm thời gian!

Kiếm bộn rồi!

Trên đường, Trần Khánh đang suy nghĩ xem bản thân nên dùng cái cớ gì để thuyết phục lão ba cho mình bốn bình rượu thuốc.

Bởi vì giá cả của rượu thuốc vô cùng xa xỉ, không chỉ vì đơn thuốc được lấy từ trong tay Triệu Ninh Quân, mà tất cả dược liệu được sử dụng bên trong cũng là những loại thảo dược đã đạt đến thời kỳ thành thục nhất, thời gian ủ cũng không hề ngắn.

Sở dĩ Hán Y Đường có thể trị liệu một vài những chứng bệnh khó trị, chính vì trong tay bọn họ có thứ rượu thuốc độc nhất vô nhị này.

Cổ nhân có câu: "Rượu là chư dược chi trường."

Rượu có thể làm gia tăng biểu hiện của dược lực ra bên ngoài tới mức đỉnh điểm, cũng giúp phát huy tốt hơn hiệu quả của các loại dược liệu có tác dụng lưu thông khí huyết, cũng có thể trợ giúp lưu thông, phân tán những dược vật bổ dưỡng trong cơ thể, ngăn ngừa chúng ứ đọng lại.

Một khi phối hợp rượu với thuốc Đông y, lại mang đến hiệu quả một cộng một lớn hơn hai!

Lúc trước có người mắt sắc muốn mua phối phương rượu thuốc từ trên tay Trần Tùng, vừa ra giá đã báo ngay con số hai trăm vạn.

Hai trăm vạn, còn là giá cả của mười năm về trước!

Lúc đầu, Trần Tùng cũng muốn bán nó đi, bởi vì thời bấy giờ, Hán Y Đường có chút nhập không đủ xuất, nhưng ông ấy vừa nghe đối phương nói, sau khi mua về, người nọ muốn xin độc quyền, rồi đưa vào tiêu chuẩn hóa để buôn bán cho người dân, Trần Tùng đã nhanh chóng từ chối.

Ông ấy biết, một khi những loại dược phẩm dạng này được đưa vào thương mại hoá, chúng sẽ biến thành thứ mà những người bình thường không thể mua nổi.

Và Trần Tùng tuyệt đối không hy vọng, tới cuối cùng tâm huyết của Hán Y Đường lại biến thành lông gà đầy đất, bởi vậy ông ấy đã dùng lời nói khéo léo để từ chối người ta rồi.

(Lông gà đầy đất: chỉ thứ hàng vụn vặt đời thường, đại trà, không được coi trọng)

Mấy năm nay, rượu thuốc của Hán Y Đường cũng tiêu hao không ít, hơn nữa chất lượng của thảo dược năm sau không bằng năm trước, lượng tồn kho của bọn họ cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.

Rút cuộc là nên dùng cớ gì để lấy được đây?

Bất tri bất giác, Trần Khánh đã đi tới trước cửa Hán Y Đường...

"Lão Trần, đây là hóa đơn dược liệu tháng trước, anh xem một chút đi."

"À? Sài hồ và phục linh lại dùng nhiều như vậy?"

"Ừm, tôi đã xem báo cáo của bác sĩ chẩn đoán bệnh trong Hán Y Đường chúng ta, đa số những người bệnh tới nơi này đều mắc chứng can thấp tỳ hư, đương nhiên hai vị dược này cũng thường xuyên được sử dụng hơn."

"Đã biết, để tôi gọi cuộc điện thoại cho xưởng dược liệu, bảo bọn họ đưa thêm sài hồ và phục linh tới. A, vì sao trung thành dược cũng nhiều hơn tháng trước rồi?"

(Trung thành dược: thuốc pha chế sẵn của Trung Quốc)

"Có người bệnh không thích uống thuốc Đông y, lại ngại phiền toái. Bọn họ cảm thấy đã bỏ tiền ra mua dược liệu, còn phải nhờ chúng ta sắc thay như vậy, quá đắt, cho nên..."

"Nếu là người bệnh lựa chọn, thì sao cũng được, nhưng nếu có thể thì hãy khuyên bảo bọn họ nên lựa chọn thuốc Đông y là tốt nhất, dù sao hiệu quả của trung thành dược cũng kém thuốc sắc rất nhiều."

"Kỳ thật không chỉ chúng ta, tỉ lệ bán ra trung thành dược ở rất nhiều bệnh viện tây y trong phủ Giang Hạ này cũng là năm sau nhiều hơn năm trước, hiện tại đã vượt qua thuốc tây rồi."

"Phải làm như thế nào mới có thể đưa thuốc Đông y đến tay người bệnh một cách tiện lợi nhất? Đây đúng là một vấn đề đáng để suy ngẫm. Ngoại trừ sắc thuốc thay, có phương pháp nào khác hay không?"

"Lão Trần, sắc thuốc thay đã tiện lợi lắm rồi. Tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp nào hơn được. Lại nói, quy mô của chúng ta cũng không cho phép chúng ta nâng cấp dịch vụ dành cho người bệnh. Hơn nữa, giá cả sắc thuốc thay của chúng ta đã rất rẻ rồi, bình quân đều là một thang mới thu một đồng, rẻ hơn gần hai đồng so với bệnh viện. Nếu một người bệnh cần phải uống bảy ngày thuốc Đông y, cứ cho là một ngày hai thang đi, nếu người nọ lựa chọn dịch vụ sắc thuốc thay của chúng ta, cũng tương đương với chúng ta đã tiết kiệm cho bọn họ gần ba mươi đồng rồi."

"Trước mắt, chuyện kinh doanh của Hán Y Đường coi như khá tốt đẹp, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên cải tiến trên phương diện dịch vụ một chút, nên làm như thế nào để đơn giản hóa quy trình, để tiện lợi hơn cho người bệnh tới khám chữa, thì cứ làm như thế ấy. Đợi tôi qua tham khảo ý kiến của mấy người Triệu lão một chút, bọn họ luôn ở tuyến đầu hẳn là hiểu rõ người bệnh muốn điều gì hơn chúng ta."

"Lão Trần, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, anh chính là người cần phải kiếm tiền nuôi gia đình đó."

"Đã biết, tôi sẽ có đúng mực, anh cứ đi làm việc của mình đi."

Đến đây, cửa phòng làm việc của Trần Tùng bị đẩy mở, một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra ngoài.

Thật rõ ràng, người nọ chính là Tô Vĩ Trung, quản lý tài vụ của Hán Y Đường.

Ông ấy chính là thiết ca môn thân thiết từ khi còn nhỏ rồi cùng nhau lớn lên của Trần Tùng.

(Thiết ca môn: chỉ anh em chí cốt, cực kỳ thân thiết)

Thời còn trẻ, thành tích học tập của Tô Vĩ Trung đặc biệt tốt, từ vài chục năm trước, ông ấy đã thi đỗ học viện sư phạm Hiên Linh.

Phải biết rằng, học viện sư phạm của hai mươi mấy năm trước, chính là trường đại học không thua kém những trường thuộc diện 985, 211 hiện tại.

(211: chỉ đại học trọng điểm của Trung Quốc, hiện có hơn 110 trường thuộc diện này

985: những trường tiêu biểu được chọn từ trong số những trường thuộc diện 211, sau đó tiếp tục được đầu tư để trở thành trường chuẩn hàng đầu thế giới, hiện cả Trung Quốc có 39 trường thuộc diện này)

Người có thể trúng tuyển đều là tồn tại phượng mao lân giác!

Bình Luận (0)
Comment