Trần Khánh còn nghe nói, hiện tại có không ít bạn học của Tô Vĩ Trung, đều ở làm quan các nơi, thấp nhất cũng đạt tới chức cục trưởng.
Về phần vì sao Tô Vĩ Trung lại lăn lộn đến Hán Y Đường này làm tài vụ… Trần Khánh lại không có biết.
Có thể do quan hệ giữa hai người anh em này quá mức bền chặt rồi.
"Vĩ Trung thúc." Trần Khánh ân cần chào hỏi.
Tô Vĩ Trung cười nói: "Hôm nay cháu không tọa chẩn ư?"
Trần Khánh gật gật đầu: "Vậy, nay cháu không có ca trực."
Tô Vĩ Trung gật đầu: "Ừm, vậy chú đi làm việc trước đây."
Nói xong, ông ấy đã nghiêng người rời đi.
Trần Khánh nhìn khung cửa phòng nửa mở trước mặt, khẽ hít sâu một ngụm khí, rồi lập tức đẩy cửa bước vào.
Trần Tùng đang viết thứ gì đó lên giấy, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Trần Khánh tiến vào, khẽ nhếch miệng nói: "Con chuyển qua phòng mạch số bốn làm việc thế nào?"
Trần Khánh nói: "Cũng được ba ạ."
Trần Tùng cười nói: "Không đụng tới chứng bệnh gì khó trị, hoặc người bệnh kỳ quái nào ư?"
Trần Khánh lắc đầu: "Tạm thời không có."
Trần Tùng kỳ quái nói: "Nếu trên công tác không có vấn đề gì, thì con tới tìm ba làm chi? Có việc gì gấp sao?"
Trần Khánh do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật: "Ba, là con muốn bốn bình rượu thuốc."
Bốn bình rượu thuốc?
Trần Tùng lại càng thêm khó hiểu, nếu không đụng tới chứng bệnh khó trị, căn bản không cần tới rượu thuốc nha: "Con muốn món đồ chơi ấy để làm gì?"
Trần Khánh nói: "Con muốn học đoán mệnh với ông Dương Hữu Lâm."
Là ông đạo sĩ giả kia sao?
Đương nhiên Trần Tùng có biết Dương Hữu Lâm.
Suy cho cùng lúc Trần Khánh còn nhỏ, hắn cũng thường xuyên tiếp xúc cùng ông đạo sĩ giả này, người là cha mẹ như Trần Tùng làm sao có thể không biết.
Mấy năm nay trôi qua, bọn họ cũng hoặc ít hoặc nhiều có chút hiểu biết về Dương Hữu Lâm nọ.
Năm nay ông ấy đã gần tám mươi, nhưng thân thể còn rất cường tráng, thường xuyên rèn luyện ở quảng trường Tàng Long.
Cả đời Dương Hữu Lâm chưa từng cưới vợ, chỉ sống cô độc một mình, nhưng lão nhân này vẫn sống thật sự thoải mái, lạc quan, trên mặt luôn nở nụ cười.
Bởi vì thời còn trẻ, ông ấy đoán mệnh khá chính xác, khiến cho ấn tượng của bà con láng giềng về ông ấy cực kỳ tốt.
Cũng bởi Trần Tùng hiểu rõ tính cách của Dương Hữu Lâm, nên mới không hề ngăn cản Trần Khánh tiếp xúc cùng vị lão nhân này.
"Nói lý do cho ba nghe xem." Trần Tùng nói.
Dù rượu thuốc có giá trị rất cao, nhưng ông ấy vốn là ông chủ của Hán Y Đường này, chỉ bốn bình rượu thuốc, vẫn có thể quyết định được.
Nhưng ông ấy vẫn muốn biết vì sao Trần Khánh lại quyết định dùng bốn bình rượu thuốc để học đoán mệnh cùng Dương Hữu Lâm.
Phải biết rằng, chỉ tính riêng hệ thống tri thức trung y thôi, cũng quá mức khổng lồ rồi, và người bình thường có dùng hết cả đời cũng rất khó nắm giữ toàn bộ, vậy mà Trần Khánh lại muốn đi học thêm một môn học vấn khác.
Trong khi rõ ràng con trai ông phải biết đạo lý ‘tham thì thâm, ham ăn nhiều, không tiêu hóa được’ chứ?
Cho nên Trần Tùng không hề chỉ trích, chỉ bình thản hỏi nguyên nhân.
"Chỉ đơn giản là ‘y dịch đồng nguyên’ thôi. Con cảm thấy nếu bản thân muốn chân chính nâng cao cảnh giới trung y của bản thân lên cao hơn, mà không hiểu Dịch Kinh là tuyệt đối không được. Nhưng Dịch Kinh rất tối nghĩa khó hiểu, mà bên cạnh con lại không có ai để thỉnh giáo, ngoại trừ Dương Hữu Lâm." Trần Khánh nói.
Trần Tùng nghe vậy, không khỏi cười nói: "Nhóc con này, con vừa mới đảm nhiệm công tác, đã muốn thành danh y sao?"
Trần Khánh nói: "Không được sao ba?"
Trần Tùng cười nói: "Được, đương nhiên là được, con có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng con phải xác định cho kỹ, rút cuộc bản thân đi học vào thời điểm này, có ổn thỏa hay không? Con phải nhớ rằng, con vừa tọa chẩn không được bao nhiêu ngày, nhiều nhất cũng chỉ tiếp xúc với mười người bệnh, tri thức học được mười mấy năm còn chưa thể biến thành bản lĩnh, vậy mà con đã vội vàng đi học đoán mệnh, ba cảm thấy có chút không ổn."
Trần Khánh lập tức tự tin cười: "Ba, ba có biết Thiêu Sơn Hỏa không?"
Trần Tùng không biết, rút cuộc Trần Khánh hỏi vấn đề này là ý gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Bổ tiết châm pháp đỉnh cấp, Thiêu Sơn Hỏa, thấu thiên lương, người học trung y nào cũng biết."
Trần Khánh lập tức lấy hộp châm, rút lấy một cây từ bên trong ra, nói: "Ba, cho con mượn dùng tay của ba một chút."
Không đợi Trần Tùng phản ứng, Trần Khánh đã bắt lấy tay ông ấy, rồi trực tiếp châm xuống.
Không đau, ngược lại khoảng hơn mười giây sau, trên mu bàn tay của Trần Tùng đã có biến hóa, làn da chung quanh ngân châm đều biến thành màu hồng phấn.
Hả?
Đắc Khí thật nhanh!
Lúc trước Trần Tùng cùng Triệu Ninh Quân đứng bên ngoài phòng khám, quan sát Trần Khánh hạ châm ở khoảng cách khá xa, bởi vậy không hề hay biết hắn hạ châm Đắc Khí lại nhanh như vậy.
Nhưng chuyện khiến ông ấy kinh ngạc hơn chính là thủ pháp bổ nhiệt mà Trần Khánh đang thi triển kia.
Trần Tùng lập tức nhíu mày.
Động tác này... Là Thiêu Sơn Hỏa! ?
Trần Tùng chăm chú nhìn bàn tay phải của Trần Khánh, rồi quá mức ngạc nhiên mà trừng lớn cả hai mắt.
Phải biết rằng, từ sau khi Thiêu Sơn Hỏa tiến giai đến cao cấp, Trần Khánh bỗng tinh tế phát hiện ra, mỗi khi hắn thi châm, loại cảm nhận về kinh mạch, khí huyết nằm bên trong cơ bắp của cơ thể con người thông qua ngân châm kia, đã tăng lên gấp mấy lần so với trước.
Không đến một phút đồng hồ, một bộ thủ pháp đã xong, Trần Khánh cảm giác được nhiệt độ dưới châm đã bắt đầu tăng lên.
Cùng lúc đó, Trần Tùng cũng cảm giác được bên trong da thịt trên mu bàn tay mình, lại bắt đầu nóng lên.
"Con học được từ khi nào vậy?" Giọng nói của Trần Tùng lập tức đề cao hơn mấy decibel.
Trần Khánh cười nói: "Ba, hiện tại con có tư cách học đoán mệnh hay chưa?"
Trần Tùng cười mắng: "Tiểu tử thối, con tới đây là để trang bức với ba ba sao?"
Nói xong, bàn tay ông ấy lập tức tát qua một cái, chỉ tiếc tốc độ quá chậm, đã bị Trần Khánh dễ dàng né tránh rồi.
Sau đóp, hắn cười hì hì nhìn Trần Tùng, nói: "Đâu có, đâu có, con chỉ muốn cho ba ba vui mừng một phen thôi!"
Dù Trần Tùng khá là bất mãn vì thằng con trai này lại dám trang bức ở trước mặt mình, nhưng lúc này, ông ấy đã sớm cười đến ngoác cả miệng luôn rồi.
Thiêu Sơn Hỏa đó, kia chính là Thiêu Sơn Hỏa đó!