Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112 - Gia Huấn!

Chương 112 - Gia Huấn!
Chương 112 - Gia Huấn!

Nhìn khắp cả Hoa Hạ này, hầu hết những người có thể nắm giữ môn châm pháp ấy, đều là nhóm bác sĩ trung y cao tuổi.

Vậy mà Trần Khánh, con trai của ông ấy, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu đã nắm giữ môn châm pháp này, hơn nữa tốc độ hạ châm thấy nhiệt còn nhanh đến kinh người.

Thành tựu sau này của hắn thật sự khiến người ta chờ mong!

"Được, ba đã xác nhận được bản lĩnh của con rồi, nhưng nếu con muốn học Dịch Kinh, thì trên mạng cũng có thể tìm được tư liệu, cần gì phải đi học đoán mệnh cùng Dương Hữu Lâm? Những thứ đó đều là bàng môn tả đạo, con phải suy nghĩ cho cẩn thận, đừng để tới lúc đổ dồn tinh lực vào chỗ sai lầm." Trần Tùng nghiêm mặt nói.

Trần Khánh cười nói: "Đoán mệnh không có bàng môn tả đạo đâu. Ba, ba có biết năm nay là năm gì không?"

"Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng, đừng có hỏi lão tử ta có biết hay không?" Trần Tùng cảm thấy, đây chính là thời điểm vô cùng thích hợp để làm cho tên nhóc con Trần Khánh này biết, ai mới là cha của nó!

Trần Khánh được trang bức với lão ba một hồi, tâm trạng cực kỳ thoải mái, cũng không dông dài nữa, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: "Năm nay là năm Nhâm Dần, dùng ngũ vận lục khí để luận, thì chính là một năm có Mộc vận quá dư thừa. Trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》có câu, Tuế thuộc Mộc mà thái quá, thì phong khí sẽ tràn lan, tỳ thổ chịu tà. Tuy con không xem qua báo cáo chẩn đoán bệnh của tất cả các bác sĩ Hán Y Đường chúng ta, nhưng vẫn dám khẳng định rằng đầu năm nay có không ít người mắc bệnh can thấp tỳ hư, bởi vì bản thân con đã trực tiếp chẩn bệnh cho mấy người rồi."

Trần Tùng dùng tay chống cằm, ngón trỏ khẽ vân vê chòm râu.

Can thấp tỳ hư...

Dường như vừa rồi, trong đống hóa đơn dược liệu mà Tô Vĩ Trung mang đến nơi này cũng thể hiện rõ những gì Trần Khánh vừa nói chính là sự thật.

Đúng là nửa đầu năm nay người bệnh loại này chiếm đa số.

"Đây là những lên ông đạo sĩ kia nói?" Trần Tùng hỏi.

"Vâng." Trần Khánh nói.

Một ông đạo sĩ giả lại hiểu được ngũ vận lục khí, thật không đơn giản!

"Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của ông ấy dựa trên chữ Nhâm mà thôi, còn phỏng đoán căn cứ theo chữ Dần nữa. Ông ấy cho rằng tiết Mang chủng, tiết Hạ Chí, tiết Tiểu Thử, tiết Đại Thử, bốn tiết khí này sẽ có đại nhiệt (nhiệt độ cực cao), bởi vậy, rất có khả năng là nhiệt độ của năm nay sẽ vượt qua năm trước, cũng tương đương với những loại bệnh như cảm nắng, shock nhiệt sẽ gia tăng hơn nhiều." Trần Khánh nói.

Trần Tùng nghe vậy, lập tức nhíu mày.

"Con cảm thấy những lời ông ấy nói có bao nhiêu phần là thật?" Trần Tùng hỏi.

"Ít nhất cũng đạt tới tám phần. Tuy ông ấy không phải người đứng đắn, ngày thường sẽ đùa giỡn một chút tiểu thông minh, còn hết ăn lại uống, nhưng con cho rằng, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện tự sỉ nhục học vấn của bản thân đâu." Trần Khánh nói.

"Được, vậy con cứ qua hiệu thuốc lấy bốn bình rượu thuốc đưa cho ông ấy đi, nếu năm nay thật sự có đại nhiệt như những lời ông ấy nói, ba sẽ cho ông ấy thêm sáu bình cho tròn mười!" Trần Tùng nói.

Ba ba hào phóng như vậy?

Chỉ sợ mười bình rượu thuốc này còn giá trị hơn lượng dược liệu mà Hán Y Đường dùng để làm thuốc trong vòng hai năm!

"Ba, không cần phải vậy đâu." Có đôi khi Trần Khánh cũng cho rằng Trần Tùng quá mức bại gia (vung tay quá trán, phá của trong nhà).

Những bác sĩ trung y khác mở phòng khám, đều kiếm đầy bồn đầy bát, mà ba ba của hắn thì hay rồi, làm lụng vất vả hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới mua được một căn nhà.

Nếu so sánh với những người cùng ngành, chỉ có thể dùng hai từ “nghèo túng” đến để hình dung ba ba của hắn thôi.

"Là con không rõ, nếu năm nay thật sự nóng hơn năm trước, thì rất có khả năng nhiệt độ sẽ đột phá con số 39, thậm chí là 40 độ. Ở vùng nông thôn còn tàm tạm, nhưng trong thành đều là bê tông cốt thép, nếu chúng cứ một mực phơi nắng trong tiết trời cực nóng 40 độ kia, đủ để tăng thêm vài độ nữa."

"Phải biết rằng, ở thời điểm chúng ta phát sốt, cũng chỉ có thể thừa nhận nhiệt độ cao nhất là 41 hoặc 42 độ mà thôi, một khi vượt ngưỡng này, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể con người đều sẽ nhanh chóng hư hao. Nếu nghiêm trọng hơn, để bản thân rơi vào hôn mê, lại không được trợ giúp kịp thời, chỉ có thể chịu đựng được cao nhất là nửa tiếng."

"Ba ba từng xem qua số liệu của chính phủ về những người làm công tại phủ Giang Hạ này, có tới hơn 460 ngàn người, cứ cho là trong số này có chừng 100 ngàn công nhân đang làm việc ngoài trời đi, nếu bọn họ đụng tới loại thời tiết ác liệt này, lại không biết mà chú ý tới các nguyên tắc phòng hộ, chỉ cần nghĩ cũng biết, hậu quả sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào. Bởi vậy, nếu những lời này của Dương Hữu Lâm là thật, khẳng định rằng nó sẽ trợ giúp Hán Y Đường chúng ta cứu được không biết bao nhiêu tánh mạng con người. Chỉ là mấy bình rượu thuốc mà thôi, có gì phải luyến tiếc?" Trần Tùng nói.

"Ba, vẫn là cảnh giới của ba cao, khó trách đến bây giờ vẫn nghèo như vậy." Trần Khánh cười nói.

Trần Tùng thở ra một hơi: "Gia huấn không thể làm trái, ba ba không muốn đến lúc nhắm mắt xuôi tay, xuống dưới kia lại không dám nhìn mặt ông nội con."

"Ngừng, ba đừng có gở mồm, nhanh viết cho con tờ đơn, con qua hiệu thuốc lấy rượu." Trần Khánh nói.

Trần Tùng cười mắng một tiếng tiểu tử thối, rồi nhanh chóng lấy giấy bút viết cho Trần Khánh một tờ đơn. Sau đó, ông ấy đứng lặng một hồi nhìn theo bóng dáng con trai nhà mình rời khỏi, mới chậm rãi lấy điện thoại di động trong túi ra, mở Wechat, ấn vào nhóm đàn ông trung niên nuôi gia đình, nhanh chóng soạn một tin nhắn:

"Sách, hôm nay tiểu tử thối nhà ta dám dùng châm pháp Thiêu Sơn Hỏa để khoe khoang trước mặt lão ba của nó. Các ngươi nói xem, có tức hay không?"

...

Mười phút sau, Trần Khánh buộc chặt bốn bình rượu thuốc, lại đi tới quảng trường Tàng Long.

Nói về gia huấn của Trần gia, ký ức trong đầu Trần Khánh hãy còn mới mẻ.

Bởi vì ngoại trừ lúc còn nhỏ, mỗi ngày hắn đều phải ghi chép lại một lần, thì chính bản thân gia huấn này cũng rất ngắn gọn.

Tổng cộng chỉ có tám chữ.

Đại tai thi chúc, đại dịch thi dược.

(Gặp tai họa thì phát cháo, gặp dịch bệnh thì phát dược)

Cũng bởi vì tám chữ này, mới khiến Hán Y Đường luôn gặp phải trắc trở trong kinh doanh.

Đúng là bọn họ nghèo thì nghèo thật, nhưng lại là nghèo có cốt khí!

Bình Luận (0)
Comment