Không đến một giờ sau, toàn bộ thuốc giải nhiệt mà Hán Y Đường chuẩn bị từ trước đã phát xong rồi.
Một vài người đến nhận thuốc nhưng không được, lại nghe nói ngày mai Hán Y Đường còn tặng nữa, liền quay về nhà, không hề tức giận gì cả.
Đến lúc này, Hán Y Đường cũng chính thức mở cửa kinh doanh!
Trải qua một ngày hôm qua vô cùng nóng nảy, buổi sáng hôm nay bầu không khí tại Hán Y Đường đã trở nên im lặng hơn một chút, người đến xem bệnh đã giảm đi rõ rệt.
Nếu Hán Y Đường lại tiếp tục tặng thêm vài ngày thuốc nữa, phỏng chừng người bệnh nắng nóng sẽ càng ngày càng ít đi.
Mới sáng lên, Trần Khánh đã có mặt tại phòng khám số bốn, nhưng toàn bộ thời gian trực ban, hắn cũng chỉ khám được cho ba người, mà hầu hết bọn họ đều mắc bệnh khá nhẹ.
Và đương nhiên, hắn cũng chẳng nhận được bao nhiêu y điểm.
Trần Khánh vừa có chút không thích ứng với tình trạng này, vừa cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Tuy quá trình làm việc hết công suất trong ngày hôm qua mang tới cho hắn không ít y điểm, nhưng nhìn thấy bên trong Hán Y Đường tràn ngập các loại âm thanh kêu rên và thống khổ, trong lòng Trần Khánh lại vô cùng khó chịu.
Bản thân hắn thực sự không quá thích loại bầu không khí này, quá mức áp lực rồi!
Lúc trước, sau khi tốt nghiệp hắn không chịu ở lại Bắc Kinh, nguyên nhân chính là vì hắn không thích bầu không khí ở bệnh viện.
Hắn luôn có cảm giác ở nơi ấy rất áp lực, không giống một nơi để chữa bệnh, ngược càng giống một cái lò luyện khổng lồ chuyên thu thập cảm xúc tiêu cực hơn.
"Bác sĩ Trần, tôi đến đây!" Cùng lúc ấy, ở bên ngoài phòng mạch, có một âm thanh quen thuộc vang lên.
Rõ ràng là Trương Hiền Lượng, cùng với em trai Trương Thư An của gã.
Sau khi hai người vào cửa, Trần Khánh thoáng đưa mắt quan sát khí sắc của bọn họ.
Trương Hiền Lượng, bên dưới mi mắt có một chút quầng đen, bộ mặt thoáng hiện phù thũng, hai má lõm xuống, gương mặt xanh xao, u ám, không rạng rỡ, hai mắt có chút vô thần, động tác khi bước đi không quá tự nhiên, hai bên tóc mai có một vài sợi trắng.
Trương Thư An, trên mặt mang theo nụ cười vô ý thức, phía dưới xương gò má có một ít mụn trứng cá, sắc mặt nghiêng về màu đỏ sậm, có đường vân mũi, trên trán có đường vân dọc, giữa sống mũi có một chút bóng đen.
Sách!
Đúng là vọng chẩn dùng tốt thật!
Trần Khánh chỉ liếc mắt nhìn hai anh em nhà bọn họ một cái, cũng nhận thức được sáu bảy phần tình trạng thân thể của bọn họ rồi.
Đương nhiên, có được kết quả này cũng bởi vì lúc trước Trần Khánh đã bắt mạch cho bọn họ không chỉ một lần, cho nên lúc này, khi dùng tới vọng chẩn, mới nhận được tin tức càng thêm toàn diện, cũng càng dễ xác nhận được tính chân thực của những dấu hiệu kia.
"Bác sĩ Trần, trên mặt chúng tôi có cái gì sao?" Trương Hiền Lượng thấy Trần Khánh cứ một mực quan sát gương mặt của hai anh em mình, liền tò mò hỏi.
"À, không có, tôi đang dựa vào gương mặt của hai người, nhìn xem hai người đã khôi phục như thế nào thôi." Trần Khánh nói.
"Xem mặt cũng có thể biết được chuyện này?" Trương Hiền Lượng cực kỳ tò mò.
Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên, nếu thân thể chúng ta xuất hiện vấn đề, rất nhiều tình huống đều sẽ phản ánh lên gương mặt chúng ta. Trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn · Bảo Mệnh Toàn Hình Luận đã nói: 'Người sinh ra nhờ thiên địa chi khí, thiên địa hợp khí, trong số mệnh viết là người’ [1], xem mặt cũng là xem khí. Lúc này, dưới mí mắt của anh có một chút quầng đen, hai má lõm xuống, gương mặt xanh xao, u ám, không rạng rỡ, còn có một chút phù thũng, hơn nữa trong mắt vô thần, động tác cứng ngắc, hai bên tóc mai có sợi trắng, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy thận tinh thiếu thốn. Nhưng so sánh với khí sắc ở lần đầu tiên anh tới Hán Y Đường này, đã tốt hơn rất nhiều rồi."
[1] : trong 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn · Bảo Mệnh Toàn Hình Luận của Việt Nam viết là: Người sinh ra ở đất, gửi mệnh ở trời, trời đất hợp khí nên gọi là người.
Trương Hiền Lượng sờ sờ mặt mình, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra mở cameras trước quan sát một hồi, quả nhiên, Trần Khánh miêu tả không sai chút nào.
"Bác sĩ Trần, vậy tôi còn phải phải mất bao lâu nữa mới có thể khôi phục đến trình độ của người bình thường?" Trương Hiền Lượng hỏi.
Trần Khánh cười nói: "Xem ánh mắt của anh, coi như tam đại chủ khí trong cơ thể đã hình thành rồi. Một là phụ mẫu khí tuân theo thiên địa, đây là tiên thiên chi khí bẩm sinh đã có. Hai là thanh khí hô hấp được sau khi sinh và hậu thiên chi khí dựa vào nước và ngũ cốc tinh mà điều dưỡng tu thành. Ba thất tình khí chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh ngoại giới hun đúc tạo thành."
"Chờ đến khi hậu thiên chi khí của anh đã đủ để bù lại tổn thất của tiên thiên chi khí, đồng thời thất tình khí nhận được dẫn dắt, bước lên con đường đúng đắn, ánh mắt của anh sẽ không còn tiếp tục rơi vào trạng thái ngây dại, vô thần nữa. Bởi vì đến ngày đó, tinh sung khí túc, thần cũng sẽ chiếm cứ hai tròng mắt của anh, thoạt nhìn rạng rỡ hẳn lên!"
Châm ngôn nói rất hay, mắt bị tổn thương là mệnh đã tổn thương.
Bởi vì toàn bộ tinh khí thần trong cơ thể đều tập trung tại đôi mắt này, một khi đôi mắt bị thương tổn, nghĩa là tinh khí thần toàn thân đều đã bị thương tổn.
Ở thời đại tin tức hiện giờ, hầu hết mọi người đều có di động, và từng ngày từng giờ, mọi người đều đang thực hiện hành vi làm tổn thương mệnh của chính bản thân mình.
Cũng khó trách có một vài vị đại sư quốc học lại nói, khoa học kỹ thuật hiện đại giống như là một chiếc hộp Pandora [2]
[2] : Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là "hy vọng" để cho loài người để có thể tiếp tục sống sót.
Có người mở ra chiếc hộp này, lại không biết bên trong nó đầy những thứ kinh khủng, ngược lại còn đắc chí, nghĩ rằng bản thân đã nắm giữ được một điều gì đó vô cùng ghê gớm.
Trên thực tế, chính nền khoa học kỹ thuật của chúng ta đã đẩy nhân loại phát triển theo phương hướng hủy diệt!