Có thể nói phương thuốc này chính là danh phương thiên cổ (phương thuốc nổi danh từ ngàn xưa), rất nhiều phương thuốc bên trong Thương Hàn Luận đều căn cứ theo Quế Chi Thang rồi gia giảm cho thích hợp.
Quế Chi Thang cũng là dược phương có hiệu quả nhất khi muốn điều tiết âm dương cân bằng, dù một người bình thường không có bệnh gì, cũng có thể tự mình mua một chút về nấu uống.
Dù sao đầu năm nay trên người ai mà không có một chút hàn thấp? Đa phần mọi người đều không giữ được trạng thái âm dương cân bằng cho cơ thể mình.
Cho nên thường xuyên uống một chút Quế Chi Thang, không chỉ có thể làm cân bằng âm dương, còn có thể dự phòng cảm mạo. Khi đến mùa cảm cúm, nếu trong nhà chuẩn bị sẵn một chút Quế Chi Thang khẳng định là vô cùng hiệu quả, tuyệt đối không có hại chút nào.
Rất nhiều bác sĩ phái Ôn Bệnh đều không kiến nghị người khỏe mạnh bình thường uống Quế Chi Thang, đương nhiên, bọn họ còn chẳng hiểu rõ cách sử dụng và hiệu quả của ma hoàng, hạnh nhân thì làm sao có thể hiểu được chỗ tinh diệu của Quế Chi Thanh chứ?
Khi uống xong một chén Quế Chi Thang, cùng ngũ tạng trong cơ thể trao đổi một chút, Trần Khánh lại tiếp tục uống chén thứ hai.
Một chén này là Sài Hồ Thang!
Ngay sau đó, hắn uống chén thứ ba...
"Trần Khánh, cháu đang làm gì đó?"
Trong phòng sắc thuốc, ngay tại thời điểm Trần Khánh đang vội vàng uống thuốc Đông y, đột nhiên một dì y tá sắc thuốc đi vào, tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Trần Khánh quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Cháu uống thuốc nha!"
Minh Ngọc Trân dở khóc dở cười: "Nào có người nào uống thuốc như cháu chứ? Uống thuốc mà như uống nước vậy. Ây cha, lại còn sắc không cùng một đơn thuốc nữa chứ? Cháu bị bệnh gì sao?"
Trần Khánh cười nói: "Cháu không có bệnh, chỉ muốn nếm thử một chút vị dược liệu mà thôi."
Minh Ngọc Trân lộ ra vẻ mặt không biết nên nói gì, tuy bà đã đi làm ở nơi này thật lâu rồi, nhưng vẫn không quen uống những vị thuốc Đông y này.
Trần Khánh thì hay rồi, hắn không bệnh còn tự mình tới uống, mà uống một lần tới ba chén lận.
Haizz… bà hơi lo lắng, chỉ sợ hắn không bệnh cũng uống thành có bệnh thì sao?
Minh Ngọc Trân vội vàng hỏi: "Cháu làm như vậy... Thật sự không có việc gì sao?"
Trần Khánh nhếch miệng nói: "Không có việc gì, dù có cũng chỉ là một chút nho nhỏ... Ộc~~~ "
Trần Khánh còn chưa nói xong, từ trong dạ dày chợt cuộn lên một đợt, ngay sau đó, thứ ở trong dạ dày nhanh chóng phun thẳng qua cổ họng, biến cố như thế khiến cho hắn vội vàng bụm miệng lại, dưới chân như có gió vội vàng chạy về phía WC...
"Ọe... Nôn..."
"Tỳ thổ, ngươi có ý gì? Không phải ta vừa hỏi ngươi có chịu đựng được không hay sao? Ta còn hỏi tới tận hai lần. Ngươi, rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái gì! Hả?"
Trần Khánh điên cuồng nôn mửa một hồi, sau đó lập tức nắm lấy cổ tay trái của mình, há miệng quát lớn với tỳ thổ.
"Ai biết ngươi lại uống vội vàng như vậy? Hơn nữa thứ kia quá mức quái lạ, nó vừa vào đã làm ta lạnh run lên, sau đó run run một cái, liền không khống chế được rồi!" Tỳ thổ ủy khuất nói.
"Ta cũng cảm thấy có chút lạnh, nhưng lại rất thoải mái." Can mộc nói.
Lạnh?
Loại dược nào lạnh nhỉ?
Chẳng lẽ là thược dược?
Thược dược đắng chua, là hàn, sau uống vào sẽ nhanh chóng về kinh mạch can, kinh mạch tỳ.
Cũng đúng nha!
Trong Quế Chi Thang có thược dược, trong Sài Hồ Thang cũng có thược dược, xem ra lượng hơi nhiều một chút.
Nhưng vừa rồi Trần Khánh có thử, cũng đại khái cảm giác được hướng đi của mấy vị dược này, cùng với hiệu quả của chúng nó ở trong thân thể mình.
Căn cứ theo hiệu ứng mà ngũ tạng phản hồi trở lại, gần như Trần Khánh đã có một chút hiểu biết cơ bản về những vị dược trong phương thuốc hồi nãy rồi, cả về quy trình, hướng đi của chúng nó sau khi tiến vào thân thể, cũng như phản ứng mà chúng nó gây ra cho ngũ tạng.
Tựa như vị thuốc thược dược này, thược dược có hai loại trắng và đỏ khác nhau.
Màu trắng ích tỳ, có thể thổ trung tả mộc [1].
Màu đỏ tán tà, có thể lưu thông máu bị ngưng trệ.
[1] : thổ chỉ tỳ vị, mộc chỉ can đảm, khái niệm tỳ vị có thể mở rộng thành tràng vị (vị gia), bởi vậy thổ trung tả mộc có nghĩa là "thông qua đường tiêu hóa bài trừ mầm bệnh trong can, đảm".
Trần Khánh vừa uống bạch thược, sau khi uống vào, dược tính của bạch thược bị kinh mạch can và kinh mạch tỳ hấp thu.
Dược tính trôi bên trong đó, bắt đầu điều tiết khí huyết, tẩm bổ can mộc và tỳ thổ.
Đúng là trong sách giáo khoa, bạch thược cũng có tác dụng dưỡng máu, làm dịu can, thu âm [2], kiềm chế tiết mồ hôi.
Nhưng trên sách chỉ mô tả đơn giản như vậy, sau khi chân chính ăn vào trong bụng, thường thường sẽ có được cảm nhận rõ ràng hơn.
[2] : Thu âm ở đây là thu lại âm, bảo hộ dương, một loại phương pháp dưỡng sinh trong mùa đông.
"Tỳ thổ, lần sau đừng phản ứng quá tích cực như vậy, nếu không sẽ làm ta dễ phán đoán sai lầm, có biết không?" Trần Khánh nhắc nhở.
Vừa rồi, sau khi hắn uống thuốc xong, tỳ thổ là đứa đầu tiên nhảy ra nói mình có cảm giác, những cơ quan nội tạng khác còn chưa có phản ứng đâu.
Bởi vậy Trần Khánh mới cho rằng, còn phải chờ thêm một lát dược tính mới bị hấp thu hoàn toàn, thế là hắn quyết định uống một chén nữa.
Đâu biết rằng chờ đến thời điểm, hắn uống cạn chén thứ ba, tỳ thổ lại là đứa đầu tiên không nhịn được.
"Uy uy uy, ngươi định bắt nạt người thành thật hả? Rõ ràng là tự ngươi cảm thấy dược phương không có thương tổn, liền một lúc uống tới ba chén. Chuyện này thì liên quan gì tới tỳ thổ?" Lão đại ca tâm hoả lập tức nhảy ra trụ trì công đạo.
Ách... Nói như thế nào nhỉ?
Nếu suy nghĩ một cách nghiêm khắc, thì đúng là Trần Khánh có chút nóng vội.
Dù hắn có thể kết nối cùng ngũ tạng, nhưng hành vi một hơi uống ba chén thuốc như vậy, tuyệt đối là không được.
Suy cho cùng, đúng là hắn lần lượt sắc từng đơn thuốc khác biệt, nhưng khoảng cách uống chén thuốc trước và chén thuốc sau, lại không đủ dài.
Trong khi hắn cũng biết rằng, có một vài loại thuốc phát huy dược tính khá là chậm, rất có khả năng chún nó sẽ nổi lên xung đột với vị dược của đơn thuốc tiếp theo.
Cho nên, theo một loại trình độ nào đó, tâm hoả chỉ trích cũng không sai.