"Là lỗi của ta… lần sau không làm như vậy nữa." Thái độ của Trần Khánh vô cùng tốt.
Không còn cách nào khác, tên nhóc tâm hỏa này biết thuật đọc tâm, nếu hắn cãi nhau với nó, khẳng định là không bao giờ thắng được.
"Không chỉ là không thể nóng vội, độc dược cũng không thể tùy tiện nếm thử đâu. Nguơi có biết hay không! !" Tâm hoả có cảm giác, trên phương diện thí nghiệm thuốc này, lá gan của Trần Khánh lớn đến bất ngờ.
Hắn thực sự không sợ uống vào sẽ sinh ra vấn đề!
"Yên tâm, ta có chừng mực, tạm thời sẽ không nếm thử những vị thuốc có độc tính lớn, bách thảo cũng phải tiến hành nếm thử theo chất lượng!" Trần Khánh biết tâm hoả đang lo lắng điều gì.
Kỳ thực, hôm nay hắn lỗ mãng như vậy, chủ yếu cũng vì trong lòng đã biết uống những loại thuốc này vào cơ thể sẽ không xảy ra chuyện gì, hay nói cách khác, những phương thuốc này không hề gây hại cho thân thể.
Dù những vị thuốc Đông y có chữa độc tính, thì ở thời điểm phối trí phương thuốc, Trần Khánh cũng sẽ dùng dược liệu khác đi trung hoà.
Cũng giống như vị thuốc phụ tử mà đại đa số người đều biết rõ kia.
Đó là một ví dụ điển hình.
Kỳ thật vị thuốc phụ tử này, còn hai vị đồng môn huynh đệ nữa.
Chúng nó sinh ra cùng một gốc.
Trong ba vị thuốc này, thiên hùng không độc, phụ tử ít độc, ô đầu mới là cực độc.
Trên thực tế, độc tính của phụ tử cũng không mạnh như những gì mọi người từng nghĩ. Và rất nhiều bác sĩ trung y sợ nó, chính vì bản thân bọn họ chưa từng dùng qua. Nhưng có một vài vị lão trung y lợi hại, bọn họ sẽ không sợ vị thuốc này, thậm chí còn ăn phụ tử như đậu phộng.
Lấy ví dụ như lão trung y Lý Hỏa, trên phương diện lâm sàng, khi ông ấy chữa trị cho những người mắc bệnh nghiêm trọng, đã từng kê lượng phụ tử trong một đơn thuốc tới hơn một trăm khắc, vượt qua 15 khắc so với quy định trên sách thuốc.
Vì sao ông ấy lại có thể kê một đơn thuốc chứa hơn một trăm khắc phụ tử, thứ được coi là độc dược trong thuốc Đông y, nhưng kết quả sau đó, loại hành động này không chỉ vô hại với người bệnh, ngược lại còn cứu sống đối phương?
Câu trả lời là bên trong đơn thuốc nọ có chứa những vị thuốc đủ khả năng trung hoà độc tính trong phụ tử, ví dụ như cam thảo...
Cho nên, chỉ cần nhìn thành phần dược liệu đã dán nhãn độc dược cho nó, là một loại hành vi quá mức nông cạn.
Trên góc độ trung y, cái gọi là độc tính, cũng chính là một loại thiên tính, chỉ đơn giản là bên trong dược liệu nọ chứa quá nhiều hoặc quá lượng một thứ nguyên tố nào đó mà thôi.
Chỉ cần con người có thể lợi dụng thiên tính của dược liệu, đi sửa lại thành thiên tính đúng đắn, như vậy có độc cũng có thể biến thành không độc.
Đây là lý luận cân bằng Âm Dương Ngũ Hành trong trung y!
"Ngươi còn muốn nếm thử bách thảo?" Tâm hoả cảm thấy Trần Khánh điên rồi.
Lúc này, hắn vừa mới bắt đầu, đã chỉnh cho tỳ thổ phải ói ra… Tâm hoả thật sự không dám nghĩ tới những tình huống tiếp theo.
"Hiện giờ ngươi muốn đổi ý đã không còn kịp nữa rồi!" Trần Khánh cười nói.
Hắn biết rõ, bản thân ngũ tạng đã tự mang trong mình thuộc tính thuần lương, và có độc tính hay không cũng nằm trong quy củ của chúng nó.
Tuy rất nhiều công năng của chúng nó không nằm dưới quyền khống chế của Trần Khánh, nhưng trên thực tế, tự bản thân ngũ tạng cũng không khống chế được.
Nói đơn giản thế này, có vẻ như trời sinh chúng nó đã phải chấp hành một loại mệnh lệnh nào đó để duy trì cho bộ thân thể nhân loại này luôn hoạt động bình thường.
Dù trong quá trình này xuất hiện trục trặc, chúng nó cũng sẽ đem hết khả năng của mình ra để khôi phục mọi hoạt động theo cơ chế bình thường.
Cho nên, nếu Trần Khánh cưỡng chế thử dược, chúng nó cũng phải thừa nhận.
Chỉ khác nhau ở một điểm, đó là chúng nó có nguyện ý nói toàn bộ những cảm thụ của chính mình cho Trần Khánh nghe hay không.
Ít nhất là điểm này, chúng nó vẫn có thể khống chế được!
"Vậy ngươi chỉ luyện Thái Cực thôi còn chưa đủ!" Tâm hoả bắt đầu bàn điều kiện!
"Ừm? Vậy ngươi nói xem, ta phải làm gì bây giờ?" Trần Khánh hỏi.
"Ta không biết, chỉ biết là không đủ thôi, tự ngươi nghĩ đi." Tâm hoả nói.
"Nếu không, lại gia tăng thêm dược thiện nhé?" Trần Khánh nói.
"Được được được, liền thêm dược thiện đi!" Tâm hoả còn chưa nói chuyện, tỳ thổ đã ngoi lên.
Kỳ thực, Trần Khánh cũng không hay tới nhà hàng dược thiện của ma ma hắn, nhưng mỗi lần ăn xong, đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đại khái là phản ứng của thân thể hắn, cũng là phản ứng chân thực của ngũ tạng, nếu không tỳ thổ đâu có biểu hiện vui vẻ như vậy?
"Nếu tỳ thổ đã đáp ứng rồi, vậy cứ quyết định là dược thiện đi!" Tâm hoả tựa như một lão đại ca hào phóng, trả lại địa bàn cho tiểu đệ nhà mình.
Trần Khánh dở khóc dở cười, hắn có cảm giác nhóm ngũ tạng của mình đang diễn phim Người Trong Giang Hồ [1].
[1] : (phồn thể: 古惑仔之人在江湖, tiếng Anh: Young And Dangerous, tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người Trong Giang Hồ), là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996.
Chẳng lẽ ngũ tạng chuẩn bị xáo trộn phong vân?
Còn hắn trở thành ngục giam mọc lên ngăn cản chúng nó?
"Nhưng dược thiện cũng không có thể ăn nhiều, bổ dưỡng quá đà cũng dễ dàng gặp chuyện không may đó. các ngươi có biết không?" Trần Khánh nói.
"Vậy ngẫu nhiên ăn một bữa là được, nhưng rèn luyện mỗi ngày là phải có!" Tâm hoả nói.
"Được, ta đã biết rồi. Ngươi thật là lắm chuyện nha!" Trần Khánh nói.
"Hừ, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Ngươi nghĩ mà xem, không phải mấy huynh đệ chúng ta khỏe mạng an khang, thì ngươi mới sống lâu được hay sao? Hừ, ngươi xem thái độ của ngươi là gì thế hả? Nếu còn như vậy, tất cả mọi người đừng sống nữa!" Tâm hỏa cao giọng nói.
"Đại ca, ta gọi ngươi là đại ca luôn đó, được chưa? Là ta sai lầm rồi, ta chân thành xin lỗi ngươi, về sau không bao giờ dám hô to gọi nhỏ với ngươi nữa. Được chưa nào?" Trần Khánh bụm trán, bất đắc dĩ nói.
"Hừ, không nói chuyện với ngươi nữa, hẹn gặp lại!" Tâm hoả nói.
Trần Khánh buông tay chặt đứt liên hệ cùng ngũ tạng, trong lòng lập tức có chút buồn cười.
Tuy tâm hoả biểu hiện giống hệt một vị đại ca, nhưng khi nó cáu kỉnh lại giống hệt một đứa nhỏ…