Trần Khánh có cảm giác mình đang trao đổi cùng năm đứa nhỏ thật ngây thơ, hồn nhiên, và có thể lừa gạt chúng nó bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là tâm hoả, khi nó cáu kỉnh lên sẽ cả ngày ồn ào đòi đồng quy vu tận.
Phiền muộn thật mà!
"Trần Khánh, làm sao vậy? Không thoải mái ư?"
Vương Xuân Lam vừa bước vào WC, đã nhìn thấy Trần Khánh đứng bên cạnh hồ nước không rên nổi một tiếng, liền thân thiết hỏi han.
Trần Khánh lập tức phục hồi lại tinh thần: "Không có việc gì, chỉ là tràng vị xảy ra chút vấn đề nhỏ thôi."
Vương Xuân Lam nói: "Thế thì không được xử lý qua loa đâu, tràng vị là vấn đề lớn đó!"
Trần Khánh gật gật đầu: "Tôi đã uống thuốc rồi, không có việc gì!"
Vương Xuân Lam cười nói: "Cũng đúng, dựa vào y thuật của cậu, thì tôi cần gì phải lo lắng chứ? Ai, đúng rồi, buổi chiều cậu có rảnh không?"
Trần Khánh nói: "Có nha."
Vương Xuân Lam lập tức yêu cầu: "Hay quá rồi, vậy mau dạy tôi châm pháp luôn đi. Cậu đã ăn tiệc bái sư rồi đó nha!"
Trần Khánh dở khóc dở cười nói: "Anh cứ chầm chậm thôi!"
Hai người bọn họ đã ước định rõ ràng, chờ Vương Xuân Lam đi WC xong, cả hai nhanh chóng trở về văn phòng bác sĩ.
Trần Khánh cũng bắt đầu lấy ngân châm ra, tay cầm tay dạy Vương Xuân Lam chi tiết về châm pháp Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương.
Gần như châm thứ mà hắn học được đều bắt nguồn từ lão tiên sinh Quách Bạch Gia, sau khi loại châm pháp được danh gia thi triển ra này, trải qua quá trình Trần Khánh dạy dỗ, rõ ràng đã khác hẳn những điều Vương Xuân Lam từng học được trước kia.
Nhưng đúng là không phải người bình thường có thể dễ dàng nắm giữ hai môn châm pháp này. Trải qua một buổi chiều, Vương Xuân Lam vẫn chỉ học được một chút thủ pháp, chỉ sợ còn phải phí thêm chút thời gian nữa mới có thể chân chính ứng dụng vào lâm sàng.
Cũng may Vương Xuân Lam đã sớm chuẩn bị tâm lý, gã cũng không kỳ vọng bản thân có thể học được bổ tả châm pháp đỉnh cấp trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Ngày kế tiếp, Trần Khánh vừa tọa chẩn, vưa học tập, lại còn nhân tiện dạy Vương Xuân Lam Thiêu Sơn Hỏa.
Và trong lúc bọn họ không quá chú ý, tháng sáu đã đi qua, bắt đầu bước sang tháng bảy với cái nóng như lửa.
Sáng sớm hôm nay, Triệu Ninh Quân liền gọi điện thoại cho Trần Khánh.
"Tiểu Khánh hả? Hai giờ chiều nay, chúng ta chuẩn bị trước một chút, sau đó cùng đến khách sạn Nguyệt Minh, phủ Giang Hạ tham gia toạ đàm diễn thuyết của Quách Bạch Gia."
Trần Khánh vừa nghe được cuộc điện thoại này, trong lòng lập tức hăng hái vô cùng.
Rốt cuộc, hắn cũng được gặp vị Vân sư phụ của mình rồi...
Khách sạn Nguyệt Minh!
Thật chờ mong nha!
Trần Khánh đứng bên dưới bậc thang, nhìn lên cửa lớn của khách sạn Nguyệt Minh, trong lòng vô vàn kích động.
Người mà hắn sẽ được gặp lần này không chỉ là một vị danh y đại sư, còn là người thầy đã dạy cho hắn bổ tiết châm pháp đỉnh cấp.
Thử hỏi làm sao hắn không hưng phấn cho được?
"Làm sao vậy?" Triệu Ninh Quân đang bước trên bậc thang, nhìn thấy Trần Khánh chỉ mải ngẩng đầu nhìn lên, chẳng hề di chuyển, lập tức xoay người mở miệng hỏi.
"Hô ~ không có việc gì, Triệu gia gia, chúng ta đi thôi!" Trần Khánh cười nói.
Triệu Ninh Quân cười: "Xem cháu kích động đến mức nào kìa, không phải chỉ đi gặp mặt một lão nhân thôi sao?”
Lão nhân?
Đúng là như vậy, nhưng lão nhân ấy lại không phải người bình thường!
"Đúng rồi, Triệu gia gia, ông và Quách lão quen biết nhau như thế nào?" Trần Khánh hỏi.
Triệu Ninh Quân có thể dễ dàng kiếm được phiếu tham dự, còn có thể nhân tiện cho hắn đi cùng tới, khẳng định là giữa ông ấy và Quách Bạch Gia có chút liên quan.
Lúc trước Trần Khánh cũng rất tò mò về chuyện này, chẳng qua hắn vẫn một mực không tìm được cơ hội để hỏi mà thôi.
Triệu Ninh Quân cười cười: "Quen biết nhau như thế nào ư? Ta còn nhớ lúc ấy, ừm… lần đầu tiên gặp mặt lão, ta đã chửi rủa lão thậm tệ một hồi."
Nha! ?
Khoa trương như vậy sao?
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, ở thời điểm Trần Khánh nói chuyện phiếm cùng đám bạn thân của mình, hắn cũng sẽ hơi một tí là bật ra vài câu thô tục.
Như vậy xem ra, mối quan hệ giữa Triệu Ninh Quân và Quách Bạch Gia rất không bình thường.
Trần Khánh lập tức chen người tiến lên, nháy mắt ra hiệu với Triệu Ninh Quân” "Triệu gia gia, ông mau kể cho cháu nghe sự tích giữa ông và Quách lão đi, vì sao lúc ấy ông lại muốn mắng đối phương, và về sau như thế nào mà hai người lại làm hòa rồi trở thành bạn bè vậy?"
Triệu Ninh Quân lườm Trần Khánh một cái: “Chuyện của mấy lão đầu tử thì có cái gì hay ho mà nghe chứ? Chúng ta đi thôi."
Thiết, keo kiệt!
Trần Khánh bĩu môi.
Kỳ thật dù Triệu Ninh Quân không nói, Trần Khánh cũng có thể đoán ra một chút tình hình.
Khẳng định là hơn hai mươi năm trước, hai người này từng gặp nhau tại hiện trường xảy ra căn bệnh truyền nhiễm kỳ quái kia, về phần đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Trần Khánh lại không biết được rồi.
Nhưng từ trong lời nói của Triệu Ninh Quân, cũng không khó mà đoán ra được nguyên nhân trong này, rất có khả năng giữa hai người ấy đã từng xảy ra một hồi tranh cãi kịch liệt vào năm đó.
Nghĩ đến đây coi như hết manh mối để lần theo rồi, Trần Khánh cũng đi theo Triệu Ninh Quân cùng tiến vào khách sạn Nguyệt Minh. Dưới sự trợ giúp của nhân viên quầy lễ tân, sau khi bọn họ đăng ký xong họ tên và số điện thoại, liền có người dẫn tới hội trường toạ đàm diễn thuyết.
Hội trường này rất lớn, và ở thời điểm ấy, đã có không ít người đến đây.
Có già có trẻ, còn có một vài phóng viên truyền thông!
"Chủ nhiệm Phùng, hạnh ngộ hạnh ngộ, dường như là ba, bốn năm rồi chúng ta không gặp nhau ha."
"Bận rộn quá mà, thật sự không thể phân thân được. Nếu không phải lần này Quách lão tổ chức toạ đàm, tôi cũng không thể xin hai ngày phép mà tới được đây đâu."
"Yêu, viện trưởng Tần, không ngờ ngài cũng đến đây."
"Chẳng mấy khi Quách lão chịu mở miệng vàng, đương nhiên cần phải tới nghe một chút."
"Không phải chứ? Giáo sư Nông, ông là một bác sĩ tây y vì sao cũng chạy tới nghe toạ đàm của Quách lão?"
"Chủ nhiệm Vạn, làm sao vậy? Ông xem thường tây y sao? Tuy Quách lão muốn giảng trung y, nhưng trước kia, lão tiên sinh cũng xuất thân từ tây y, chẳng lẽ tôi không được đến đây học tập một chút?"
"Ha ha ha, đương nhiên là có thể rồi. Ai nha, tôi chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút thôi mà..."
"..."
Trần Khánh nhìn xung quanh một vòng, rồi chợt phát hiện ra, phần lớn trong số những vị nam nữ trung niên đang có mặt ở nơi này đều là nhân vật cấp bậc chủ nhiệm viện trưởng.