Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159 - Trương Khắc Vân!

Chương 159 - Trương Khắc Vân!
Chương 159 - Trương Khắc Vân!

Và phỏng chừng những người này đến bệnh viện nhà hắn, cũng được coi là một vị đại lão, dưới tay có thể dẫn dắt tới mấy chục người!

Trong này chẳng những có trung y, còn có cả tây y nữa, thực sự là đủ loại nhân tài trên nhiều phương diện!

Về phần những nhân viên xấp xỉ tuổi hắn, có thể tham dự buổi hội nghị ngày hôm nay, theo Trần Khánh đánh giá, hầu hết trong số bọn họ đều là những nhân vật lợi hại.

Triệu Ninh Quân và Trần Khánh không đi tìm người khác nói chuyện phiếm, cũng có thể nói là người ở nơi này đều có thân có phận cả, và hai người bọn họ chính là tiểu nhân vật không mấy thu hút, cũng không có người nào biết tới.

Bởi vậy sau khi hai người bọn họ đi vào hội trường, liền dựa theo thẻ số nhận được mà ngồi tại hàng ghế số bảy được sắp xếp tại vị trí trung gian của hội trường.

Có thể nói vị trí này tương đối tốt, không gần cũng không xa, có thể dễ dàng hướng ánh mắt nhìn lên sân khấu, mà không cần ngẩng đầu cũng không cần cúi đầu, cứ nhìn thẳng là được.

Trước khi Trần Khánh nhận được thẻ số, hắn cũng không nghĩ tới chuyện bọn họ có thể lựa chọn được vị trí tốt như vậy. Nếu đây là rạp chiếu phim, khẳng định sẽ có không ít người chiếm vị trí như vậy trước tiên.

Điều này làm cho Trần Khánh càng cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa Triệu Ninh Quân và Quách Bạch Gia hơn.

Hai người này tuyệt đối không chỉ là bạn bè bình thường đơn giản như vậy!

"Triệu lão? Ngài là Triệu Ninh Quân ư?"

Ngay tại thời điểm hai người bọn họ vừa ngồi xuống, tại lối đi nhỏ phía bên phải, cách hai người Trần Khánh chỉ hơn mười mét, có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi mang theo kính mắt đang nghiêng người, cất tiếng gọi bọn họ.

Hai người Trần Khánh nghiêng đầu nhìn lại, người đàn ông trung niên kia vừa nhìn thấy mặt Triệu Ninh Quân, đã lập tức bước nhanh đi tới, hưng phấn nói: "Ai nha, thật sự là ngài nha Triệu lão. Tôi, tôi là Trương Khắc Vân nha, chính là Trương Khắc Vân hơn hai mươi năm trước ở Dự Châu từng đi theo ngài một đoạn thời gian, khẳng định là ngài không nhận ra tôi đâu, lúc ấy chúng ta đều mặc trang phục phòng hộ mang theo khẩu trang, nhưng mà tôi nhận ra ngài."

"Ngài còn nhớ không, lúc ấy khi tôi chẩn đoán bệnh một người, biện chứng xuất hiện vấn đề, cho nên xảy ra một sự cố y liệu nghiêm trọng. Là ngài đã giúp tôi cứu lại người bệnh kia, còn chủ động kéo sai lầm lên người mình, nếu không có ngài, phỏng chừng tôi đã bị đuổi khỏi đoàn đội chữa bệnh, cũng sẽ không có cơ hội học tập sau này."

Hơn hai mươi năm trước, Trương Khắc Vân với thân phận là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của đại học Trung Y Lộc Môn, Dự Châu, sau khi công tác vài năm, ông ấy liền đạt được danh hiệu bác sĩ đại biểu ưu tú. Đúng lúc này, bệnh truyền nhiễm kỳ quái bùng nổ tại Dự Châu, ông ấy liền chủ động xin đi giết giặc, tới thẳng tiền tuyến.

Cũng nhờ có lý lịch rực rỡ của mình, gần như quá trình thăng tiến tại bệnh viện của ông ấy vô cùng thuận buồm xuôi gió, lên chức gần như không gặp phải trở ngại gì quá lớn.

Triệu Ninh Quân thấy Trương Khắc Vân nhắc tới chuyện này, lập tức hồi tưởng lại sự cố của hơn hai mươi năm trước, rồi lập tức cười nói: "À, Tiểu Trương hả? Tôi còn nhớ cậu nha, cậu làm ở trung y viện Lộc Môn, đúng không?"

Trương Khắc Vân nghe được Triệu Ninh Quân còn nhớ tới mình, trong lòng vô cùng kích động, giống như một đứa nhỏ, vội vàng báo cáo cho người lớn tình hình hiện nay của mình: "Đúng đúng đúng, hiện tại tôi đang làm phó viện trưởng của trung y viện Lộc Môn."

Triệu Ninh Quân cười nói: "Y thuật có xuống dốc hay không?"

Trương Khắc Vân nghiêm túc nói: "Không có, cũng nhờ ngài nhắc nhở lúc trước, tôi không còn tiếp tục theo đuổi cái gì mà đổi mới trong trung y nữa, thay vào đó là chuyển qua dốc lòng nghiên cứu 《 Thương Hàn Tạp Bệnh Luận 》, không có đi nhầm đường."

Triệu Ninh Quân gật gật đầu: "Không tồi, có thể đọc hiểu Thương Hàn Luận, cũng đủ để trở thành một thế hệ danh y rồi."

Trần Khánh nghe thấy hai người bọn họ trao đổi, cũng nghi hoặc mà nhìn Trương Khắc Vân. Hắn cứ có cảm giác người chưa từng gặp mặt này, mang tới cho mình một loại cảm giác quen thuộc, thật giống như, bọn họ đã từng gặp mặt nhau từ trước rồi.

Ai?

Đúng rồi!

Diễn đàn Long Y! !

Trần Khánh lập tức hỏi: "Viện trưởng Trương, ngài có từng lên trang web diễn đàn Long Y hay không?"

Sau khi Trương Khắc Vân nghe Trần Khánh hỏi, lập tức cười nói: "Cậu chính là 'Phổ Thiên Đồng Khánh' hả? Ha ha, đúng vậy, ta là Khuyết Vũ!"

Móa ơi!

Trần Khánh lại kinh ngạc nhìn Trương Khắc Vân.

Hắn không nghĩ tới người trao đổi cùng mình ở trên mạng, lại là một phó viện trưởng bệnh viện.

Hơn nữa dường như đối phương còn cực kỳ tôn trọng Triệu Ninh Quân!

Triệu Ninh Quân kỳ quái nhìn hai người: "Hai người quen nhau ư?"

Trần Khánh giải thích: "Cháu và viện trưởng Trương quen biết nhau trên diễn đàn Long Y, chính là diễn đàn có thể tự học trung y kia."

À!

Triệu Ninh Quân đã từng nghe Trần Khánh nói qua về diễn đàn này rồi, hình như Quách Bạch Gia đã phát video dạy học của mình trên diễn đàn này.

Trương Khắc Vân cười nói: "Ở thời điểm tôi nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ xuất hiện trên diễn đàn, nhưng nói đến cũng khéo, hóa ra người bạn nhỏ quen biết ngày đó lại chính là đệ tử của Triệu lão ngài."

Triệu Ninh Quân lắc đầu: "Nhóc con này là cháu của tôi, không tính là đệ tử."

À?

Vậy chẳng phải là thân thiết hơn cả đệ tử sao?

Ngay tức khắc, phân lượng của Trần Khánh ở trong lòng Trương Khắc Vân cũng nặng hơn một chút!

"Người anh em tên là..." Trương Khắc Vân hỏi.

"Trần Khánh." Trần Khánh nói.

"À, Trần Khánh, chúng ta thêm Wechat nhé, có được không?" Trương Khắc Vân nói.

Trần Khánh quét mắt Triệu Ninh Quân, thấy ông không tỏ vẻ gì, liền cười nói: "Được ạ."

Hai người lấy điện thoại di động ra, Trương Khắc Vân vừa mở mã QR vừa nói: "Lần này khi tới nghe giảng, tôi còn nghe nói có một nửa người tham dự đều là bác sĩ của phủ Giang Hạ bên này, có trung y cũng có tây y. Trong số những người này, có người thực sự muốn tới nghe nội dung, nhưng cũng có người chỉ muốn tới để làm đẹp lý lịch, thậm chí còn có những người muốn tranh thủ thiết lập quan hệ với Quách lão."

“Kỳ thật giới y học cũng là một xã hội nhân tình, muốn lăn lộn thật tốt ở bên trong, cái gì cũng phải hiểu một chút. Đương nhiên, nếu có thể giống Quách lão, Triệu lão, bản lĩnh bản thân đủ mạnh, vậy có thể không cần quan tâm tới quy tắc của người sáng tạo trò chơi. Cho nên, Trần Khánh à, thừa dịp tuổi còn trẻ nhất định phải cố gắng học tập. Tôi là người từng trải, liền cả gan cho cậu một lời nhắc nhở, đừng hâm mộ những người nhiều chức tước danh hiệu kia, ở đâu cũng xài được, nhiều bạn bè, nhưng trên thực tế, nhân mạch mà bọn họ trà trộn vào không có tôn kính và đáng quý trọng như nhân mạch của cậu đâu!"

Bình Luận (0)
Comment