Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160 - Sống Được Lâu Không Thể Bằng Sống Ngắn Đi Một Chút Nhưng Có Ý Nghĩa…

Chương 160 - Sống Được Lâu Không Thể Bằng Sống Ngắn Đi Một Chút Nhưng Có Ý Nghĩa…
Chương 160 - Sống Được Lâu Không Thể Bằng Sống Ngắn Đi Một Chút Nhưng Có Ý Nghĩa…

Trương Khắc Vân cực kỳ giống một người cậu trong nhóm thân thích của Trần Khánh, luôn thích dùng thân phận trưởng bối để giảng một chút đạo lý cho hắn, thậm chí còn đặc biệt thích bày ra dáng vẻ ‘ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm’, cho nên những lời ta nói chính là đạo lý, và những lời ta nói tuyệt đối là quy củ sắt!

Nhưng đương nhiên Trương Khắc Vân có thái độ tốt hơn bọn họ rất nhiều, lúc nói chuyện đều đến điểm là dừng.

Mấu chốt nhất chính là, đối phương sẽ không nói mấy chuyện này trên bàn cơm.

"Cám ơn viện trưởng Trương." Trần Khánh chân thành nói lời cảm tạ.

"Khách khí rồi, tôi cũng chỉ nhiều hơn cậu chừng vài tuổi, cứ gọi tôi là lão Trương thôi." Trương Khắc Vân nói.

Cùng lắm thì vài tuổi...

Tuy nhìn trên dung mạo, đúng là đối phương trẻ thật, nhưng dung mạo có trẻ như thế nào thì hai mươi năm về trước ngài đã tham gia công tác rồi, tới hiện tại, kiểu gì tuổi đời cũng phải bốn, năm mươi chứ?

Tuổi của ngài chỉ gần gấp đôi tuổi của tôi thôi!

"Vẫn phải có tôn ti trật tự , kêu thúc đi." Triệu Ninh Quân nói.

"Vâng, Trương thúc." Trần Khánh nói.

"Ai, được rồi, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa. Triệu lão, tôi đi trước, Trần Khánh, hôm nào chúng ta lên Wechat tán gẫu nhé." Trước khi rời đi, Trương Khắc Vân còn chỉ chỉ di động, thân thiết dặn dò.

Triệu Ninh Quân gật gật đầu, Trần Khánh cũng cười cười, trả lời ông ấy một câu không thành vấn đề.

Sau đó, Trương Khắc Vân liền rời đi tới vị trí đã được sắp xếp của mình, và ghé vào cùng một chỗ với người khác.

Triệu Ninh Quân liếc mắt nhìn bóng dáng Trương Khắc Vân, lập tức nói: "Tiểu Trương, người này rất không tồi, đúng là về sau cháu cũng cần biết nhiều hơn một chút những con người kiểu như vậy. Cháu muốn phát triển Hán Y Đường, chỉ dựa vào bản thân đơn đả độc đấu (làm một mình) là không thể được."

Thực hiển nhiên, Triệu Ninh Quân công bố với bên ngoài rằng Trần Khánh là cháu của mình, đây là đang tự trải đường tạo nhân mạch cho Trần Khánh.

Trần Khánh gật gật đầu, hắn cũng biết những chuyện này: "Cháu biết ạ."

Sau khi hội trường càng ngày càng nhiều người, và mọi người đều lần lượt ngồi xuống chỉnh tề, trên sân khấu được trang bị màn hình LED thật lớn cũng xuất hiện một nhân vật đi lên giới thiệu vắn tắt, và một tấm ảnh chụp lão nhân.

Đó chính là lão tiên sinh Quách Bạch Gia!

Có thể nói lý lịch của ông ấy tương đối phong phú, phủ kín suốt cả màn hình.

Nhưng Trần Khánh đã sớm xem qua những thông tin này, bởi vậy không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là khi nào thì Quách lão bắt đầu diễn thuyết?

"Vù vù ~ uy, uy uy, khụ khụ. Xin chào. Tôi là người chủ trì cho buổi toạ đàm diễn thuyết ngày hôm nay, suốt buổi diễn thuyết sẽ được chia ra làm hai quá trình khác nhau, một là Quách lão đi lên nói một chút nội dung có liên quan tới trung y, hai là mọi người tại hiện trường đặt câu hỏi, Quách lão sẽ chọn ra mấy vấn đề và tiến hành trả lời ngay tại hiện trường. Mọi người phải nắm thật chắc nhé, cơ hội như vậy đâu phải lần nào cũng có đâu. Được rồi, mấy lời dư thừa tôi không nói nhiều nữa, xin mọi người bên dưới hãy cho chúng tôi một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Quách lão lên đài..."

Trong tiếng vỗ tay vang vọng hội trường, ở phía sân khấu, có một lão nhân hai bên tóc mai hoa râm nhưng tinh thần hăng hái, đang chậm rãi từ khu vực được rèm sân khấu bao vây ở bên trái đi về phía sân khấu trung ương...

Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai!

(Đây là một câu trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, ý chỉ sự kiện mà mọi người chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện rồi)

Rốt cục Trần Khánh cũng được nhìn thấy một vị danh y đại gia bằng xương bằng thịt!

Tuy ông ấy không khác là mấy so với hình tượng hắn từng nhìn thấy trong video, nhưng… đây chính là người thật nha!

"Xem ra mấy năm gần đây, lão già này bận rất nhiều việc nha!" Triệu Ninh Quân ngồi một bên nhìn thấy Quách Bạch Gia lên sân khấu, không khỏi cau mày nói.

"Triệu gia gia, làm sao vậy?" Trần Khánh nghe được lời nói của Triệu Ninh Quân, lại phát hiện sắc mặt ông ấy trở nên có chút khó coi, lập tức mở miệng hỏi.

"Cũng không biết trong mấy năm gần đây lão ấy làm cái gì, nhưng khí sắc kém thiệt nhiều." Triệu Ninh Quân nói.

Đây là nhìn ra bệnh tật ư?

Trần Khánh kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ Quách lão sinh bệnh?"

Triệu Ninh Quân lắc đầu: "Không phải bệnh, là mệnh. Lão đang làm chuyện hao phí tâm thần, nói trắng ra chính là giảm thọ."

Hả?

Nghiêm trọng như vậy sao?

Trần Khánh vội vàng hỏi: "Vậy ông ơi, có thể trị được không?"

Triệu Ninh Quân lườm Trần Khánh một cái: "Bác sĩ trung y cũng không phải Diêm Vương có thể tùy tiện sửa sổ Sinh Tử..."

Trần Khánh nhíu mày, lòng kích động lập tức bị dội tắt.

Triệu Ninh Quân nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Trần Khánh, lại cười nói: "Được rồi, con người đều có mệnh, trời cao chú định sẵn rồi. Hơn nữa sống được lâu không thể bằng sống ngắn đi một chút nhưng có ý nghĩa. Theo ta nghĩ, hẳn là lão già này đang làm một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, khiến lão không tiếc mệnh của mình vẫn phải thực hiện cho xong. Rất có thể lão đã tìm được sứ mệnh thuộc về chính mình. Cháu nên mừng cho lão, biết không?"

Như vậy sao...

Trần Khánh ngẩng đầu nhìn về phía Quách Bạch Gia trên đài.

Cùng lúc đó, Quách Bạch Gia đang ngồi ở trên đài cũng bắt đầu bài diễn thuyết của mình rồi.

"Các vị bạn bè từ ngũ hồ tứ hải tới đây, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành. Nói thật, làm phiền mọi người phải lặn lội tới đây nghe một lão già như ta lải nhải tới mấy tiếng đồng hồ, trong lòng ta ít nhiều cũng có chút băn khoăn. Như vậy đi, để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa vậy."

"Hẳn là khi còn nhỏ, cúng ta đều xem qua một thiên văn chương tên là《 Dược 》của Lỗ Tấn tiên sinh, đúng không nào? Ừm, ở bên trong có nhắc đến một tình tiết bác sĩ trung y dùng máu người làm màn thầu máu chữa bệnh cho người ta. Lúc ấy, khi ta xem xong thiên văn chương này, tự nhiên sinh ra một loại phản cảm với trung y. Ta cảm thấy trung y chính là ngu muội, lạc hậu, thậm chí còn là giết hại sinh mệnh, nào có đạo lý dùng rễ cỏ, vỏ cây để chữa bệnh cho người ta?"

"Sau này, ta thi đỗ học viện y học, bắt đầu học tập tây y. Cũng từ đó, ta liền bị tư duy logic của tây y ảnh hưởng thật sâu, mãi cho đến hơn hai mươi năm về trước, ta vẫn cảm thấy tây y mới là nền y học cận đại vĩ đại nhất, và không có một trong. Nhưng từ sau khi trải qua căn bệnh truyền nhiễm bùng nổ hơn hai mươi năm trước kia, tín ngưỡng trong lòng ta đã triệt để sụp đổ. Thứ y thuật mà ta am hiểu nhất, lại không thể chữa khỏi cho người khác, dù chỉ một người bệnh cũng không, mà kể cả khi cố gắng chữa trị, người bệnh cũng sẽ rơi vào kết cục cả đời tàn tật vì ảnh hưởng của những liệu pháp đánh sâu vào. Các vị, có phải các vị cảm thấy vô cùng châm chọc hay không?"

Bình Luận (0)
Comment