Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164 - Quách Lão, Rốt Cuộc Ông Đang Muốn Làm Gì?

Chương 164 - Quách Lão, Rốt Cuộc Ông Đang Muốn Làm Gì?
Chương 164 - Quách Lão, Rốt Cuộc Ông Đang Muốn Làm Gì?

"..."

Trên sân khấu, Quách Bạch Gia nói đến vui sướng lâm li, giống như muốn thổ lộ hết tất cả những gì đã giấu kín từ rất lâu trong lòng, nói hết tại buổi tọa đàm hôm nay.

Lý giải về trung y, rồi công kích tây y, ông ấy không hề che giấu mục đích của bản thân mình, giống như là một người vô cùng cuồng nhiệt với trung y.

Hành vi như vậy thật sự đã khiến cho rất nhiều người đều không thể nào hiểu được, thậm chí bên trong những người kia còn có không ít các bác sĩ trung y.

Trong mắt bọn họ, hành động của Quách lão chỉ thuần túy là khơi mào nên thái độ thù địch giữa trung và tây. Nhưng trên thực tế, chẳng những ông ấy không thể đả kích được tây y, ngược lại còn có thể làm hại đến trung y.

Dù sao địa vị của tây y vốn là thứ không thể dao động trong cảm nhận của đông đảo người dân.

Và ngay trước mặt mọi người, làm sao trung y dám đứng lên phê phán tây y được?

Quách lão, rốt cuộc ông đang muốn làm gì?

Trong lúc không chú ý tới, thời gian đã dần dần trôi đi được một giờ, Quách Bạch Gia vẫn đang diễn thuyết trên đài, nhưng dường như những người nào đó đang ngồi bên dưới đã nghe không nổi nữa rồi.

Có một người đứng dậy, đi đến bên cạnh người chủ trì, mạnh mẽ muốn một cái microphone từ phía đối phương, sau đó đứng phía bên phải sân khấu, rất không lễ phép mà cắt ngang lời nói của Quách Bạch Gia.

"Quách lão, tôi thật sự không nghe nổi nữa. Đúng, ngài là người đức cao vọng trọng, nhưng ngài dựa vào cái gì mà phê phán tây y? Y học vốn không phân cao thấp, tất cả mọi người đều phục vụ cho dân chúng cơ mà? Lại nói, tây y có khuyết điểm, chẳng lẽ trung y không có? Trung y nói thận chủ cốt tủy, nhưn thận có màu đen, vậy vì sao khi rút cốt tủy ra ngoài, nó lại có màu đỏ và màu vàng? Nói như vậy, nó không thể là cái gì mà hình nhi thượng [1] được rồi, điều này giải thích làm sao?"

[1] : Thuật ngữ “hình nhi thượng” được trích từ chương 12 phần Hệ Từ Thượng trong cuốn Dịch Kinh. Có thể hiểu là thuật ngữ siêu hình.

Đạo siêu hình tướng cao vời,

Khí còn quanh quẩn ở nơi tượng hình.

Biến là biến hoá tài thành.

Đẩy đưa, tiến tới, dần sinh thành toàn.

Phát huy thiên hạ, dân gian,

Đó là sự nghiệp, quyết làm cho hay.

Người này vừa xuất hiện đã khiến cho ở đây rất nhiều người đều ghé mắt nhìn tới.

Quách Bạch Gia đang đứng trên sân khấu cũng ngậm miệng, cẩn thận lắng nghe người vừa cắt ngang này lên tiếng.

Sau đó, ông ấy cười nhạt, giống như đã sớm dự đoán được sẽ có người lên tiếng ngăn mình lại. Ngay sau đó, ông ấy chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào vị khách vừa cắt ngang kia, nhã nhặn hỏi: "Xin hỏi cậu là..."

Người vừa cắt ngang nói: "Địch Lập Hoành, chủ nhiệm ngoại khoa ngực, bệnh viện trung tâm Giang Hạ."

Quách Bạch Gia cười nói: "Chủ nhiệm Địch, vừa rồi cậu có nói khi rút cốt tủy ra, chúng nó có màu đỏ và màu vàng, mà trung y chúng ta lại cho rằng nó màu đen, cho nên, trung y chúng ta sai lầm rồi, có đúng hay không?"

Địch Lập Hoành bĩu môi: "Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ đôi mắt của mình lại có thể lừa gạt chính mình?"

Quách Bạch Gia ha hả cười nói: "Vậy làm phiền cậu nhìn một chút xem hiện tại ta đang mặc áo màu gì?"

Ừm?

Có ý tứ gì?

Địch Lập Hoành không hiểu được vấn đề của Quách Bạch Gia, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Màu xanh."

Quách Bạch Gia lại nhìn về phía người chủ trì: "Tiểu Vương, làm phiền cậu tắt đèn trên sân khấu đi một lát."

Vương Thiếu Đình lập tức lên tiếng trả lời, rồi làm theo lời thầy của mình, tắt đèn trên sân khấu đi.

Ngay tức khắc, sân khấu đã biến thành một mảnh tối đen.

Quách Bạch Gia lại hỏi: "Chủ nhiệm Địch, vậy hiện giờ cậu lại nhìn xem, ta đang mặc áo màu gì?"

Địch Lập Hoành nhíu mày nói: "Không có ánh sáng, làm sao tôi nhìn được?"

Quách Bạch Gia cười nói: "Đúng vậy, không có ánh sáng, làm sao mà nhìn được? Cậu cũng hiểu được điều này, vậy có thể chứng minh được rằng điều kiện bên ngoài biến hóa sẽ ảnh hưởng đến kết quả quan sát, kiểm nghiệm. Ta nói với cậu, cốt tủy vốn bị phong bế ở bên trong xương cốt, nó chính là màu đen, nhưng khi cậu rút nó ra, nghĩa là đã thay đổi hoàn cảnh bên ngoài của nó, vì sao nó không thể đổi màu?"

"Ta nghĩ, hẳn là mọi người không xa lạ gì với ngành khảo cổ nữa. Có một hiện tượng thế này, khi tượng binh mã tiếp xúc đến không khí, chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, nó sẽ đổi màu. Tình huống ấy cũng giống như cốt tủy trong thân thể chúng ta. Ừm… ta giải thích như vậy, chủ nhiệm Địch, hẳn là anh có thể hiểu được chứ?"

Sắc mặt Địch Lập Hoành lập tức ngưng đọng lại, nhưng rất nhanh, gã lại phản bác: "Dù nó có thể biến sắc, cũng không thể giải thích được rằng cốt tủy vốn có màu đen. Tình huống này không đủ để thành lập nên mối quan hệ nhân quả."

Quách Bạch Gia nghe vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ bình thản nhìn Địch Lập Hoành.

Người chủ trì ở phía sau nắm bắt thời gian rất chuẩn, nhanh chóng bật đèn sân khấu lên.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Quách Bạch Gia tiến lên vài bước trên sân khấu, đợi cho đến lúc ông tới gần Địch Lập Hoành. Tới khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại năm, sáu bước, ông mới ngừng lại.

Quách Bạch Gia cẩn thận nhìn chằm chằm Địch Lập Hoành.

Rồi đến khi gã không nhịn được, đang muốn lên tiếng hỏi, Quách Bạch Gia mới chậm rãi mở miệng nói: "Sắc mặt cậu trong tái nhợt mang theo một chút xanh, tựa như là khí trệ huyết ứ đã lâu, lại thêm nguyên nhân cảm xúc ấm ức tức giận, làm cho khí huyết không thông suốt, thường xuyên sẽ xuất hiện tình trạng đau đớn từng cơn. Có phải gần đây, cứ tới ba giờ đêm, cậu sẽ bừng tỉnh hay không?"

Lời nói rơi xuống, trong lòng Địch Lập Hoành thoáng run rẩy một chút, yết hầu không nhịn được khẽ lăn lộn.

Làm sao mà ông ấy biết được! ?

"Làm sao, ta nói có đúng hay không? Chủ nhiệm Địch." Quách Bạch Gia thấy Địch Lập Hoành không nói lời nào, liền cười tủm tỉm, đặt câu hỏi.

Vừa rồi ông ấy chỉ quan sát khí sắc trên mặt Địch Lập Hoành một chút, đã nhìn ra Địch Lập Hoành có bệnh can khí úc trệ.

Trước mắt bao người, Địch Lập Hoành không lựa chọn nói dối, chỉ có chút vô lực nói: "Đúng thì làm sao?"

Quách Bạch Gia cười nói: "Vậy chắc cậu cũng biết, vì sao ta có thể phán đoán ra tình huống trong thân thể của cậu rồi? Bởi vì khí sắc. Ngũ tạng có năm màu, thanh đại biểu cho can, can chủ sơ tiết, cậu thường xuyên thức đêm, cảm xúc cáu gắt, dần dà lâu ngày, công năng gan phát sinh biến hóa dị thườn, không thể điều tiết tâm tình của cậu được, như thế sẽ làm cho cậu càng hay tức giận, phẫn nộ."

Bình Luận (0)
Comment