"Đúng là ta không thể lấy ra ví dụ thực tế trực tiếp nhất, bày ra ngay trước mặt cậu, từ đó mà chứng minh cho cậu biết rằng cốt tủy có màu đen, bởi vì điều này vốn không thể chứng minh được. Nhưng tương tự như trường hợp về can, cũng đủ để chứng minh rằng những lý luận của trung y đều không phải là vô căn cứ. Dù không thể giải thích rằng nó đúng, cũng không thể trực tiếp phủ nhận toàn bộ và cho rằng nó là sai, có đúng hay không?"
Địch Lập Hoành không phản bác được.
Gã chợt phát hiện ra, lấy tri thức y học của chính mình, thật sự là không thể tìm ra được điểm gì có thể phản bác lại những lời này của Quách Bạch Gia.
Đương nhiên, tình huống này cũng không thể hoàn toàn trách gã được.
Bởi vì từ hơn hai mươi năm về trước, Quách Bạch Gia đã là nhân tài kiệt xuất trong giới tây y rồi.
Hiện giờ tri thức cả trung lẫn tây y, ông ấy đều nắm rõ thì một chủ nhiệm ngoại khoa ngực như gã, làm sao có thể so sánh được lượng tri thức với ông ấy?
Quách Bạch Gia thấy Địch Lập Hoành á khẩu không trả lời được, cũng không làm khó dễ gã: "Chủ nhiệm Địch, tôi rất thích câu hỏi mà cậu vừa nêu lên lúc nãy. Giới y học chúng ta nên như vậy, có vấn đề thì phải có gan chất vấn, không cần để ý xem đối phương có danh hiệu gì hay thân phận ra sao, hoặc là học loại y học nào. Trong lúc này, chúng ta vứt bỏ toàn bộ những vật ngoài thân ấy đi, cứ nói thoải mái."
"Kế tiếp, chúng ta sẽ trực tiếp tiến vào phần đặt câu hỏi. Mọi người có vấn đề gì đều có thể nêu ra, càng sắc bén càng tốt, ta sẽ tiếp nhận toàn bộ!"
Quách Bạch Gia sảng khoái lên tiếng khiến trong lòng Địch Lập Hoành ngũ vị tạp trần (đầy những cảm xúc lẫn lộn).
Gã không thích vị tiền bối mà trong lòng mình luôn kính trọng lại mở miệng chửi bới tây y, nhưng trong lời nói của vị tiền bối này lại tràn ngập trí tuệ, khiến cho bản thân gã cũng rơi vào tình huống nửa tin nửa ngờ, cực kỳ rối rắm.
Chẳng lẽ con đường tây y mà gã đang đi thật sự không đúng ư?
Địch Lập Hoành trả microphone lại cho người chủ trì, còn bản thân chậm rãi trở lại chỗ ngồi.
"Được, nếu Quách lão đã nói như vậy, thì kế tiếp chúng ta sẽ tiến vào phần đặt câu hỏi. Mọi người có thể nhấc tay ra hiệu, chờ sau khi Quách lão chọn được ai, tôi sẽ đưa microphone cho người đó. Xin nhớ kỹ, thời gian của chúng ta có hạn, cho nên mỗi người chỉ có một cơ hội đặt câu hỏi mà thôi. Bởi vậy, mong mọi người hãy nghĩ cho kỹ rồi hãy đặt câu hỏi. Xin cám ơn. Như vậy, chúng ta bắt đầu đi!" Vương Thiếu Đình nói.
Mọi người dưới đài đều giơ tay lên, nhất là người trẻ tuổi, những cánh tay của bọn họ chiếm cứ tuyệt đại đa số mọi người.
Trần Khánh lặng lẽ quan sát một màn trước mắt này, nhưng chưa tham dự vào.
Bởi vì vấn đề mà hắn muốn hỏi, không thích hợp để nói tại đây.
"Tiểu Khánh, đợi lát nữa theo ta tới một nơi." Lúc này, Triệu Ninh Quân đang ngồi bên cạnh hắn, cũng phẫn nộ mà nhìn chăm chú vào Quách Bạch Gia.
Lúc này, ông ấy đang vô cùng tức giận.
"Triệu gia gia, chúng ta sẽ đi đâu?" Trần Khánh hỏi.
"Phòng nghỉ của lão già kia." Triệu Ninh Quân nghiến răng nghiến lợi nói.
Chuyện này... chẳng lẽ ông ấy muốn qua bên đó cãi nhau?
"Ách, Triệu gia gia, tuy những lời nói của Quách lão hơi kinh người một chút, nhưng cũng không đến mức cãi nhau chứ?" Trần Khánh cười gượng nói.
Triệu Ninh Quân biến sắc, cảm xúc cực kỳ kích động mà gầm nhẹ: "Cãi nhau? Hiện tại, ta móa nó còn muốn lao lên đánh cho lão một trận đây. Thằng cháu trai này càng già càng hồ đồ mà. Đây là trường hợp như thế nào chứ? Lão ta không biết những tên phóng viên đang có mặt tại hiện trường kia chuyên môn làm cái gì hay sao? Một vị bác sĩ trung y có chút danh tiếng trực tiếp chỉ vào mũi, mắng chửi tây y ngay trong buổi tọa đàm công khai, việc đã xong lão ta có trái cây ngon mà ăn chắc?"
"Là danh y đại sư thì rất giỏi sao? Là danh y đại sư đã nghĩ mình đủ vốn liếng để đối kháng rồi sao? Lão ta cho rằng bản thân được mấy cân mấy lạng chứ. Chẳng lẽ lão thực sự cho rằng khi chuyện này ầm ĩ lên, sẽ không có kẻ nào dám hắt nước bẩn vì người lão sao?"
Trần Khánh nhíu mày nói: "Chỉ là trên mạng thôi, khẳng định là sẽ tồn tại tiếng nói phản đối. Theo cháu phỏng đoán, hẳn là Quách lão cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với những công kích này rồi. Hơn nữa, chỉ cần ngài ấy không lên mạng, thì hẳn là những lời này sẽ không ảnh hưởng gì tới ngài ấy đâu."
Triệu Ninh Quân trực tiếp bật ra một câu chửi thề: "Đánh rắm, ở thời điểm những tiếng chửi rủa ùn ùn kéo tới, thì địa chỉ của cháu, số điện thoại di động của cháu chắc chắn sẽ bại lộ, sau đó, người nhà, bạn bè của cháu đều bị đám người quá khích nọ quấy rầy không ngừng nghỉ. Hơn nữa, chỉ cần người nào đó nguyện ý, bọn họ hoàn toàn có thể dùng một chút tiền, là có thể làm cho cả đời cháu không bao giờ còn yên bình được nữa. Loại chuyện này, từ vài chục năm trước đã thành phổ biến rồi, huống chi là hiện tại!"
"Danh y đại sư ư? Ha hả, nếu những người đó muốn chỉnh lão, thì bản thân bọn họ cũng không cần ra mặt đâu..."
Trần Khánh nghe vậy, cũng không lên tiếng nữa. Hắn chợt nhớ tới một lời vẫn được lưu truyền trên mạng.
Đó là, lời đã nói ra, sẽ không còn cơ hội cứu vãn.
Quách lão...
...
"Vị khách ngồi ghế số bảy, hàng thứ ba, mời cậu bước ra." Quách Bạch Gia điểm danh một người.
Người chủ trì lập tức chuyển microphone qua.
Người nọ đứng dậy, sau khi tiếp nhận microphone, lập tức hưng phấn mà sửa sang lại quần áo của mình một chút, rồi dõng dạc nói: "Vâng, xin chào Quách lão, tôi là sinh viên của đại học Trung Y Bắc Kinh, tên là Điền Học Lâm, trước mắt đang học năm thứ năm, được điều tới thực tập tại trung y viện Bắc Kinh. Tôi muốn hỏi ngài một vấn đề, chính là chúng ta nên học trung y như thế nào để có thể đạt tới cấp bốn mà ngài vừa nói?”
Vấn đề này đề rất khá.
Không chỉ có người mới học trung y cảm thấy hứng thú, mà một vài vị bác sĩ trung y cấp bậc chủ nhiệm cũng vô cùng tò mò.
Dù sao bản thân Quách Bạch Gia cũng chỉ là bác sĩ trung y cấp ba mà thôi, và hẳn là ông ấy cũng đụng đến bậc cửa của cấp bốn, nếu không tuyệt đối không thể tổng kết ra mấy thứ này.