Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167 - Nhưng Người Sáng Tạo Nên Lịch Sử Là Ai?

Chương 167 - Nhưng Người Sáng Tạo Nên Lịch Sử Là Ai?
Chương 167 - Nhưng Người Sáng Tạo Nên Lịch Sử Là Ai?

Hoá ra lại có bối cảnh lịch sử như vậy?

Tất cả những người dưới đài đều im lặng.

Bởi vì bọn họ chưa bao giờ tự mình đi tìm tòi nghiên cứu về vấn đề này một cách cẩn thận đến thế.

Khi học tập trung y, bọn họ thường xuyên đọc được những lời ngôn luận chướng tai gai mắt, ví dụ như trung y của ngươi mỗi ngày đều thổi da trâu, nói khoác về hiệu quả trị liệu, nhưng vì sao lại không vượt qua nổi tây y?

Đúng vậy, vì sao lại như vậy?

Bởi vì kể cả khi hiệu quả trị liệu tốt, thì dưới tình huống hệ thống lý luận không thể nói rõ thành lời, không nắm giữ được quyền lên tiếng, thì đương nhiên, có làm tốt tới cỡ nào cũng chỉ như vậy mà thôi.

Suy cho cùng, đây là thời đại mùi rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ, chỉ cần ngươi có thể thét to, thì không cần quan tâm rượu ngon hay rượu dở, có thể bán được ra ngoài mới là vương đạo.

Y học không thể so sánh với những ngành học khác, tất cả ngành học đều có thể tiến hành đánh giá dựa trên cấp độ lý luận, chỉ có y học, kết quả mới là mấu chốt, có thể chữa khỏi bệnh sẽ mạnh mẽ hơn kẻ có tài ăn nói hoặc viết luận văn hay nhiều lắm.

Nhưng hiện thực là như thế nào?

Đó là người theo học trung y có nỗi khổ khó nói.

"Nhưng người sáng tạo nên lịch sử là ai? Vị kia từng nói, người sáng tạo nên lịch sử chính là ta, là các vị, là tất cả con cháu của Viêm Hoàng. Như vậy, cậu hỏi ta trung y có thể phục hưng hay không? Ta có thể cho cậu một câu trả lời rõ ràng thuyết phục như sau, khi mà tất cả mọi người Hoa Hạ đều bắt đầu học tập trung y, thì đó cũng chính là ngày trung y phục hưng!"

Lời nói rơi xuống, Quách Bạch Gia lại cười tủm tỉm nhìn mọi người bên dưới.

Ba ba ba ba!

Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếp sau đó, lần lượt có người đứng lên đặt câu hỏi, Quách Bạch Gia cũng lần lượt giải đáp những câu hỏi và điều nghi hoặc cho mọi người.

Trung y, tây y, câu hỏi nào cũng có lời giải đáp.

Theo thời gian trôi nhanh, mọi người dưới đài càng ngày càng cảm thấy kính nể Quách Bạch Gia, thậm chí còn có vài vị giáo sư xuất thân tây y, cũng bị những lập luận và lý lẽ của ông ấy thuyết phục, thậm chí còn có cảm giác tán thành sâu sắc đối với những lời phê bình tây y của Quách Bạch Gia lúc trước.

Rất nhiều người đều nói rằng tây y là khoa học, kỳ thật tự bản thân rất nhiều bác sĩ tây y lại không nghĩ rằng như vậy.

Tây y chỉ vận dụng rất nhiều khoa học kỹ thuật trong quá trình chữa trị, chứ không có nghĩa nó là khoa học.

Ví dụ như rất nhiều loại thuốc men, gần như đều do các nhà hóa học nghiên cứu ra, bọn họ hiểu hóa học nhưng không hiểu lý thuyết y học, và đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao phần lớn các loại thuốc men hóa học đều có tác dụng phụ rất mạnh.

Sau khi những loại thuốc men hóa học kia tiến vào cơ thể con người, chúng bắt buộc thân thể của chúng ta phải hấp thu, không để cho ngũ tạng của chúng ta có quyền lựa chọn công năng tự chủ, thậm chí còn làm suy yếu năng lực của chúng nó. Chuyện này sẽ tạo thành một loạt những vấn đề đằng sau đó.

Chỉ tiếc mấy thứ này, sẽ không có ai đứng ra công khai giảng giải cho dân chúng hiểu, dù nói ra cũng vô dụng, là vì sao? Bởi vì trung y suy thoái, cho nên dân chúng muốn xem bệnh chỉ có thể lựa chọn tây y.

"Đi thôi." Triệu Ninh Quân nhìn Quách Bạch Gia trên sân khấu, rồi lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Trần Khánh không hỏi ông ấy muốn đi đâu, chỉ thành thật theo sát đằng sau ông ấy, rời khỏi hội trường rồi đi một mạch ra ngoài.

Triệu Ninh Quân vừa bước ra bên ngoài hội trường, lập tức gọi một cú điện thoại, sau khi hỏi được vị trí phòng nghỉ của Quách Bạch Gia, lúc này ông ấy mới dẫn Trần Khánh bước vào thang máy đi tới lầu bốn.

Cửa thang máy vừa mở ra, liền có một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ đường trang cung kính đứng ngay gần đó.

"Triệu lão." Hồ Phỉ hơi hơi khom người, nói: "Bên này, để tôi đưa ngài vào phòng nghỉ của thầy."

Trần Khánh quét mắt nhìn người học trò của Quách lão này, lập tức liền nhận ra đối phương.

Chẳng phải công cụ nhân trong video của Quách lão đây sao?

"Lão già này làm liều, mấy người cũng không ngăn lại?" Triệu Ninh Quân hừ một tiếng, không chút khách khí nói.

Hồ Phỉ nhếch miệng muốn nói nhưng lại ngập ngừng. Đúng là với Triệu Ninh Quân, bọn họ có thể khẩu bất trạch ngôn [1] nhưng có vẻ như bản thân gã cũng không phản đối chuyện lần này: "Thầy có hỏi qua ý kiến của chúng tôi, nhưng đám sư huynh đệ chúng tôi cũng nhất trí đồng ý với quyết định của thầy."

[1] : trong tình thế cấp bách, nói chuyện không biết giữ mồm, hoặc là nói chuyện tùy tiện.

Triệu Ninh Quân thoáng hiện một chút kinh ngạc: "Vì sao?"

Hồ Phỉ đi ở phía trước, đẩy cửa lớn của phòng nghỉ ra: "Về chuyện này, hay là cứ để thầy tới tự mình giải thích cho ngài nghe đi, mời ngài và người anh em này ngồi ở đây một chút, tôi đi đón thầy qua đây."

Triệu Ninh Quân không tiếp tục truy vấn nữa: "Cậu cứ đi thôi."

Trong hội trường, ngay tại thời điểm gần như tất cả mọi người đều đã được giải đáp nghi vấn, Hồ Phỉ đi lên sân khấu, tới bên cạnh Quách Bạch Gia, ghé vào tai ông ấy nói nhỏ mấy câu, sau đó liền lặng lẽ đứng ở phía sau ông ấy.

Lúc này, Quách Bạch Gia lại cười tủm tỉm mà nhìn về phía dưới đài, thấy vẫn có người nhấc tay ra hiệu, ông ấy tỏ vẻ xin lỗi nói: "Thật có lỗi. Các vị, dường như thời gian đã vượt quá giới hạn rồi, vừa lúc tôi có một người bạn muốn gặp, buổi toạ đàm hôm nay cứ đến đây thôi, về sau nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ tới tham thảo y học cùng mọi người. Các vị, cáo từ."

Nói xong, Quách Bạch Gia xoay người rời đi, dường như cả bước chân cũng nhanh hơn một chút.

Âm thanh nghị luận của mọi người dưới đài lập tức nổi lên bốn phía.

Quách lão lại lộ ra dáng vẻ vội vã này, là muốn đi gặp ai vậy?

Phủ Giang Hạ này còn có người làm cho ông ấy coi trọng đến mức thế sao?

Tại phòng nghỉ riêng biệt ở tầng bốn, Triệu Ninh Quân đang ngồi trên sofa, Trần Khánh lại đứng bên cửa sổ quan sát bệnh viện trung tâm Giang Hạ nằm đối diện khách sạn này.

Ghê gớm thật nha!

Bên kia có tới ba, bốn tòa nhà cao đến hai, ba mươi tầng, chỉ tính riêng thứ tài sản này thôi, ít nhất cũng giá trị tới vài trăm triệu.

Nhưng Hán Y Đường thì sao?

Nhiều nhất chỉ có giá trị chừng ba, bốn triệu mà thôi.

Tới lúc này, Trần Khánh mới có được cảm giác trực quan nhất về sự chênh lệch giữa hai bên.

Bình Luận (0)
Comment