Muốn phát triển Hán Y Đường đạt tới quy mô tương đối có thể so sánh cùng bệnh viện trung tâm Giang Hạ? Sách sách, quả thật có chút người si nói mộng.
A, hắn nghĩ nhiều như vậy để làm chi?
Nhưng làm chuyện tốt, chớ có hỏi tiền đồ, chuyện về sau ai có thể khẳng định được?
Cắt!
Đột nhiên cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.
Trần Khánh xoay người, lập tức nhìn ra ngoài cùng Triệu Ninh Quân.
Chỉ thấy người vừa đẩy cửa tiến vào, lại chính là lão giả mặc áo bào xanh vừa rồi còn nói năng thật dõng dạc trên sân khấu, Quách Bạch Gia.
"Ha ha ha, lão đệ, chẳng mấy khi chúng ta được gặp nhau một lần, đã đến giờ này rồi, chúng ta cứ dứt khoát vừa ăn vừa nói chuyện đi. Nào, hôm nay ta làm chủ mời khách." Quách Bạch Gia nhìn thấy Triệu Ninh Quân xuất hiện, tâm trạng cực kỳ tốt, nói.
"Ông đứng thẳng ở đằng kia cho ta" Triệu Ninh Quân xanh mặt, lộ ra vẻ hung hăng, thái độ cực kỳ ác liệt: "Ông phát điên cái gì thế hả? Nói về trung y thì cứ nói về trung y đi, ông kéo sang tây y làm quái gì? Ông nghĩ chỉ có một mình ông mọc được cái miệng hả? Hay chỉ có một mình ông hiểu rõ tây y? Chẳng lẽ ông cho rằng bản thân mình sở hữu một chút danh hiệu là có thể không kiêng nể bất cứ cái gì nữa rồi? Tốt xấu gì cũng sống tới từng này tuổi đầu, vì sao ông vẫn không hiểu đạo lý không nên chọc cho nhiều người tức giận?"
Bị Triệu Ninh Quân trực tiếp ụp cho một rổ mắng chửi vào đầu, nhưng Quách Bạch Gia chẳng những không có tức giận, ngược lại còn vui tươi hớn hở nhìn ông ấy.
"Ha ha, ta còn nhớ trước kia ông đã từng nói như vậy rồi. Ừm, hơn hai mươi năm về trước, ở ngay trước mặt mọi người, ông còn dám chỉa thẳng vào mũi mắng ta xem mạng người như cỏ rác, vì sao khi thấy ta thành như bây giờ, ông lại tức giận rồi?" Quách Bạch Gia cười nói.
Triệu Ninh Quân hừ lạnh một tiếng: "Hai chuyện này đâu có giống nhau?"
Quách Bạch Gia cười nói: "Thế chúng khác biệt ở điểm nào? Năm đó, ông lên án chúng ta kịch liệt như vậy, cho nên bản thân cũng bị người ta nhằm vào đã nhiều năm rồi, thực sự cho rằng ta không hay biết gì cả ư?"
Triệu Ninh Quân nhíu mày: "Vậy hiện giờ ông có ý gì?"
Quách Bạch Gia tiến lên vỗ vỗ bả vai Triệu Ninh Quân: "Lão đệ, thời đại thay đổi rồi. Dựa vào trung y, mấy năm nay ta đã chữa khỏi cho rất nhiều người, lực ảnh hưởng của bọn họ không phải là giả, nếu ta thật sự bị tập đoàn lợi ích nhằm vào, tình huống cũng tuyệt đối không quá tồi tệ đâu. Cứ yên tâm đi."
Nghe thế, sắc mặt Triệu Ninh Quân mới dịu đi khá nhiều.
Ông ấy cũng biết, với địa vị của Quách Bạch Gia, những người mà đối phương tiếp xúc đến nhất định là không phú thì quý, nếu mọi chuyện thực sự giống như những gì đối phương nói, thì ông ấy cũng không cần quá mức lo lắng.
Triệu Ninh Quân nghiêm túc quan sát Quách Bạch Gia: "Hẳn là những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, không phải ông nhất thời hứng khởi? Có thể nói nguyên nhân không?"
Nguyên nhân?
Quách Bạch Gia liếc mắt nhìn Hồ Phỉ một cái, Hồ Phỉ lập tức đóng chặt cửa phòng.
Sau đó, Quách Bạch Gia lôi kéo Triệu Ninh Quân ngồi xuống sofa: "Lão đệ nha, ông có biết năm trước chúng ta đã chi bao nhiêu cho chuyện chữa bệnh hay không? Là 3.700 tỷ tệ, trong khi giá trị tổng sản lượng của chúng ta mới có 14 ngàn tỷ tệ thôi, đánh Ưng Đế vã mồ hôi hai mươi năm cũng chỉ tiêu tốn 2.260 ngàn tỷ, tương đương với 15 ngàn tỷ tệ của chúng ta, có thể thấy được chi phí cho chiến tranh còn lâu mới nhiều bằng chi phí cho chữa bệnh, mà hàng năm chúng ta đều phải chi một khoản lớn như vậy. Đây là vì sao?"
"Bởi vì 95% trong số những thiết bị chữa bệnh được cung cấp cho tất cả các bệnh viện tại Cửu Châu Hoa Hạ, đều là hàng nhập khẩu. Những thiết bị kia động một cái là mấy vạn, mấy chục vạn, thậm chí còn có cái trên trăm vạn, nhưng công ty sản xuất nên những thiết bị chữa bệnh này nằm ở đâu? Nước ngoài nha! Chẳng hóa ra tiền của chúng ta đều bị người nước ngoài dùng phương thức như vậy kiếm đi rồi? Ông không thấy đau lòng sao?"
"Nếu có một ngày, thiết bị nước ngoài càng ngày càng nhiều, sản xuất thuốc cũng càng ngày càng nhiều, chi phí chữa bệnh của chúng ta không ngừng gia tăng, mãi cho đến khi không chống đỡ được nữa, thì biết phải làm sao bây giờ? Dân cư già hoá, tỷ lệ sinh giảm, chờ tới vài chục năm sau, ngay cả chuyện khỏe mạnh của đám trẻ nhỏ nhà chúng ta cũng bị nước ngoài điều khiển, thì ai tới bảo vệ quốc gia, ai tới trấn thủ biên cương ngăn địch?"
"Lão đệ, chúng ta đang sinh hoạt trong một quốc gia hòa bình, nhưng không phải đang sinh hoạt tại một thời đại hòa bình!"
Vào lúc này, trong lòng Triệu Ninh Quân, cùng với Trần Khánh đang đứng bên giường, đều rơi vào rung động.
Hai người bọn họ đều rất rõ ràng, quốc nội là một thị trường y liệu thật lớn.
Đưa mắt ra toàn bộ thế giới, không tìm được bất cứ nơi này có thể so sánh với Hoa Hạ.
Chỉ tính riêng về lượng chất kháng sinh được sử dụng thôi, bọn họ cũng chiếm cứ một nửa số lượng của toàn bộ thế giới rồi.
Gần như tất cả các loại thuốc tây đều có đặc tính giống với chất kháng sinh, đó là trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc.
Khi nó giết diệt vi khuẩn và bệnh độc, cũng không thay đổi được hoàn cảnh trong cơ thể người bệnh.
Vì thế cho nên, một khi con người ta bị bệnh, sau khi uống thuốc tây vào sẽ thường xuyên tái phát.
Nhưng dân chúng lại không thể không dùng những loại thuốc đó để chữa bệnh, bởi vì trước mắt, hệ thống trung y căn bản không chống đỡ nổi thị trường y liệu khổng lồ Hoa Hạ này.
Chuyện này khiến cho quốc gia phải tiến hành mua sắm thật nhiều thuốc men, thiết bị chữa bệnh từ những công ty y dược của nước ngoài.
Nói trắng ra, vì dân chúng khỏe mạnh, quốc gia không thể không chịu đựng để những người bên ngoài này lừa tiền.
Nếu ngươi là tư bản, ngươi là thương nhân, ngươi có bỏ được mảnh đất màu mỡ Hoa Hạ này không?
Sẽ không!
Ngươi sẽ càng thêm điên cuồng trục lợi, thậm chí còn phát động những cuộc chiến tranh phi nhân tính để mở rộng thị trường.
Đây vốn không phải chuyện gì quá mới mẻ lạ lẫm nữa rồi!
"Ta biết ông muốn thay đổi địa vị của trung y, nhưng không phải ông làm vậy có chút nóng vội hay sao? Hôm nay ông nói những lời này, ở trong mắt một đám người nào đó, chính là đang chọc lên mâu thuẫn giữa Trung Quốc và Phương Tây. Làm như vậy thực sự có lợi cho trung y sao?" Triệu Ninh Quân nói.