"Thấu Thiên Lương đâu? Châm tiếp đi." Không đợi Triệu Ninh Quân thúc giục, Quách Bạch Gia đã trực tiếp mở miệng.
Trần Khánh cười khổ, thôi quên đi, vì thể diện của Triệu gia gia, bại lộ thì bại lộ vậy.
Trần Khánh nhanh chóng rút ngân châm ra, sau khi lại một lần nữa hạ châm, trong nháy mắt Đắc Khí, thủ pháp trên tay hắn lại biến ảo, đã chuyển thành thủ pháp đi châm tiêu chuẩn của Thấu Thiên Lương rồi.
Lại một lần nữa có cảm giác, nhưng lần này Hồ Phỉ có thể cảm nhận được rõ ràng dưới da có khí lạnh vờn quanh, hiển nhiên đây chính là cảm giác hạ châm thấy lạnh.
Và lần này, gã không có lên tiếng, chỉ có chút chết lặng mà nhìn về phía thầy của mình, Quách Bạch Gia.
Từ phản ứng của gã, Quách Bạch Gia cũng có thể nhìn ra, Trần Khánh kia đã chân chân chính chính thuần thục nắm giữ hai môn châm pháp này rồi.
Nhưng không đúng, nếu Triệu Ninh Quân không nói dối, thì nhóc con kia học tập video Thấu Thiên Lương của ông ấy chỉ vẻn vẹn có một tuần thôi.
Một tuần đó!
Phải biết rằng, người nắm giữ Thấu Thiên Lương nhanh nhất trong tất cả đám học trò của ông ấy, cũng phải mất tới bốn năm.
Nhóc con này... Là yêu nghiệt sao?
Quách Bạch Gia cũng biết, muốn học trung y phải cần tới thiên phú và ngộ tính, nhưng bao nhiêu năm qua, lặn lộ trong giới trung y này, ông ấy vẫn chưa từng gặp được người trẻ tuổi nào lại có thiên phú khoa trương như thế.
Chẳng lẽ Triệu Ninh Quân đang khoác lác?
Nhưng nhìn số tuổi của Trần Khánh, dù Triệu Ninh Quân có khoác lác, cũng không thể che giấu được sự thật rằng, một tiểu trung y mới hai mươi tuổi lại học xong hai môn đỉnh cấp bổ tả châm pháp của trung y rồi.
Thật sự muốn thu nhóc con này làm học trò nha! ! !
Quách Bạch Gia động tâm rồi!
"Sách, lão đệ, ông… móa nó mệnh thật là tốt! ! !" Quách Bạch Gia cắn răng, không khỏi há miệng mắng một câu.
Hồ Phỉ đang đứng một bên, cũng vô cùng sửng sốt.
Phải biết rằng, gã đi theo Quách Bạch Gia đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có nghe Quách Bạch Gia buột miệng chửi thề bao giờ, vậy mà hôm nay ông ấy lại phá lệ làm như vậy ngay trước mặt mọi người.
Nhưng nói thật, vừa quan sát gương mặt trẻ trung của Trần Khánh, gã cũng lập tức hiểu được tâm trạng lúc này của thầy rồi.
Đối phương chỉ chừng này tuổi đã đạt tới trình độ như thế trong trung y, thực sự quá khó tin rồi!
"Ha ha ha, bình thường thôi, bình thường thôi. Nhóc con này vẫn phải học thêm nhiều lắm. Nhưng mà ta cảnh cáo ông, hiện tại trên người ông đang có một đống chuyện xấu hổ, không được đánh chủ ý lên cháu của ta đâu!" Triệu Ninh Quân đắc ý nói.
"Ai, nếu không phải vì việc này, có nói thế nào ta cũng phải với tranh với lão tiểu tử ông một phen. Đúng là thiên ý, là duyên phận của chúng ta chưa tới!" Ánh mắt Quách Bạch Gia nhìn Trần Khánh, giống như đang nhìn một khối ngọc thô, niềm yêu thích lộ hẳn ra bên ngoài.
"Không có việc gì, ai nói không bái sư sẽ không được học tập? Hiện tại là thời kỳ chủ nghĩa xã hội khoa học rồi, đừng cất giấu thủ đoạn của mình nữa, lấy bản lĩnh mà ông học được từ Trương đạo trưởng tới dạy Tiểu Khánh nhà chúng ta đi." Triệu Ninh Quân nói.
Trương đạo trưởng?
Chẳng lẽ Quách lão theo đạo sĩ học trung y?
Triệu Ninh Quân vừa trông thấy dáng vẻ nghi hoặc của Trần Khánh, lập tức giải thích: "Cháu không biết đâu, ngay từ đầu ông ta có tìm tới ta, muốn học trung y, còn muốn bái ta làm sư phụ. Đáng tiếc thật, ở thời điểm đó ta quá mức rụt rè, bằng không kiểu gì cũng phải bắt ông ta gọi ta một tiếng sư phụ. Ừm... cái này đi lạc đề rồi. Về sau, ông ta tự mình học, cũng thường xuyên tham thảo một chút y thuật với ta."
"Bởi vì căn bệnh truyền nhiễm năm đó, người xuất lực lớn nhất chính là Mễ Quỳnh Tử đạo trưởng. Vì tế điện (làm lễ truy điệu) cho lão đạo trưởng, mà ông ta thường xuyên chạy tới núi Chung Nam thắp hương, cơ duyên xảo hợp lại đụng phải một vị lão đạo trưởng đức cao vọng trọng ở nơi đó. Tên này một mực bám riết không tha, liên tục tới làm phiền lão đạo trưởng nọ, muốn bái sư học trung y."
"Cũng là vận khí của ông ta tốt, vừa lúc lão đạo trưởng cũng muốn thu học trò, vì thế liền nhận lời rồi. Cho nên… cháu cho rằng vì sao mà ông ta có thể học được bản lãnh thật sự chỉ trong vòng mười mấy năm? Đó là bởi vì thầy dạy ông ta là cao nhân đó. Cháu đã hiểu chưa?"
Lại là đạo sĩ?
Câu chuyện này làm cho Trần Khánh nghĩ tới lão đạo sĩ giả mà hắn quen biết.
Vì sao người ta đụng tới đều là đạo sĩ y thuật cao siêu, còn hắn lại đụng phải một lão thầy tướng số cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng chứ?
Quách Bạch Gia ngồi bên cạnh, lập tức ném qua một cái nhìn đầy khinh thường: "Bản lĩnh của ta đều do ta khổ khổ cực cực một mực lẽo đẽo theo thầy ta học được, ông chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy, lại muốn ta dạy cho học trò của ông sao? Cái thứ quỷ hút máu kia!"
Triệu Ninh Quân hắc hắc cười nói: "Cái gì gọi là học trò của ta chứ? Thằng bé đã học theo video của ông, dựa theo cách nói của bây giờ, sẽ là Vân học sinh rồi. Ý ông là sao? Vân học sinh thì không phải học sinh hả?"
Quách Bạch Gia lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết nên nói gì: "Già mồm át lẽ phải!"
Triệu Ninh Quân cũng lười nhiều lời vô nghĩa cùng Quách Bạch Gia: "Thế ông nói một câu coi, có dạy hay không?"
Trần Khánh im thin thít đứng một bên giống hệt một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nói thật, hắn cảm thấy hành vi của Triệu Ninh Quân hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút không thích hợp.
Tốt xấu gì người ta cũng là đạo gia truyền thừa, làm sao có thể đoạt đi được?
Dù làm như vậy sẽ có lợi cho bản thân nhưng Trần Khánh cũng hiểu được, chuyện này không tốt lắm.
Có điều… Triệu gia gia và Quách lão là bạn bè, loại phương thức ở chung của bọn họ, không phải hắn có thể đánh giá được.
Cũng giống như khi hắn ở cùng đám bạn học chung đại học vậy, luôn miệng chửi thề, ba mẹ hắn cũng cảm thấy không được lễ phép cho lắm.
Thế hệ nào có phương thức ở chung của thế hệ đó, người khác không thể cảm nhận được tâm trạng của người trong cuộc đâu.
"Được rồi, để ta xem rốt cuộc nhóc con này có thể xem hiểu hay không đã. Tiểu Hồ, đi lấy sách của con ra đây đưa cho thanh niên này. Chốc lát nữa, con tự mình đi chép ra một quyển." Quách Bạch Gia nói.
Hồ Phỉ hé miệng cười nói: "Đã biết thưa thầy."
Thực sự cho ư?
Trần Khánh kinh ngạc nhìn hai người Quách Bạch Gia và Hồ Phỉ, học trò của ông ấy.