Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171 - Thượng Y Trị Quốc, Trung Y Trị Nhân, Hạ Y Trị Bệnh!

Chương 171 - Thượng Y Trị Quốc, Trung Y Trị Nhân, Hạ Y Trị Bệnh!
Chương 171 - Thượng Y Trị Quốc, Trung Y Trị Nhân, Hạ Y Trị Bệnh!

Phải biết rằng, hắn phải dùng tới bốn bình rượu thuốc mới đạt được《 Tân Giáp 》từ trong tay Dương Hữu Lâm đó.

Vậy mà lúc này, Triệu gia gia chỉ nói mấy câu, hắn lại đạt được đạo gia truyền thừa chân chính của Quách lão rồi?

Nhưng… dường như Trần Khánh vừa đọc được một ý tứ sâu xa từ trong ánh mắt của bọn họ.

Món đồ chơi kia sao? Chúng tôi cho cậu, chưa chắc cậu đã học được.

Nói cách khác, đạo gia truyền thừa của Quách lão rất khó học?

Bỗng nhiên Trần Khánh lại có chút mong đợi!

Hắn thích nhất, chính là gặm tri thức khó học của trung y!

Không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Hồ Phỉ đã đi mà quay lại, đang cầm trong tay một bộ sách được bọc lại bằng vải lam.

Chỉ thấy gã đi đến trước mặt Trần Khánh, mở ra lớp vải màu lam bên ngoài, để lộ ra cái tên của bộ sách bên trong.

Trần Khánh nhìn kỹ, chỉ thấy bốn phồn thể chữ to ở phía trên quyển sách.

"Khí Thể Nguyên Lưu [1]"

[1] : cuốn sách này được phát hành ngày 1 tháng 12 năm 2012, tác giả là Mễ Tinh Tử. Nó được biên soạn lại từ kho tàng Đạo giáo kinh điển, và tài liệu khởi nguồn khác của Đạo gia.

Đây là loại sách thuốc gì?

Ngay khi Trần Khánh nhìn thấy bốn chữ to "Khí Thể Nguyên Lưu" kia, trong đầu chợt có chút mờ mịt.

Sau khi hắn tiếp nhận bộ sách ấy, có mở nó ra xem một chút, nhưng nội dung bên trong này… quá kỳ lạ, hắn thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Quách Bạch Gia và Hồ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt của Trần Khánh, trong lòng không khỏi trở nên vui vẻ.

"Thứ này vốn không phải sách thuốc, nó là một cuốn bút ký của người tu đạo, bên trong giảng giải về chuyện tu hành!" Quách Bạch Gia cười nói.

Không phải sách thuốc?

Thế đưa cho hắn học thứ này để làm gì?

Triệu Ninh Quân nhìn ra sự hoang mang trong suy nghĩ của Trần Khánh, ông ấy lập tức giải thích: "Biết vì sao Quách gia gia của cháu lại tiến bộ nhanh không? Không phải bởi vì ông ấy có tích lũy vô cùng phong phú trên phương diện tri thức y học, mà bởi vì ông ấy có cảm ngộ càng sâu hơn người bình thường trên phương diện tánh mạng của con người, với tự nhiên và với thiên địa.”

"Trên thực tế, ba bộ phận văn hóa chủ yếu của Hoa Hạ chính là Nho Thích Đạo [2]. Nho giảng giải về mối quan hệ giữa người với người, Thích nói cho con người biết mối liên hệ giữa họ và chính bản thân mình, Đạo giảng giải về mối quan hệ giữa con người và thiên địa. Và sở dĩ chúng ta sinh bệnh, bởi vì ngọn nguồn của những bệnh tật ấy nằm ngay trong thiên địa, xã hội, và mỗi cá nhân."

[2] : Nho giáo, Đạo Phật, và Đạo giáo.

"Đọc hiểu Nho, cháu có thể giải quyết những tật bệnh sinh ra từ môi trường xã hội xung quanh bệnh nhân, đọc hiểu Thích, cháu có thể giải quyết tâm bệnh trong lòng mỗi người, đọc hiểu Đạo, cháu có thể giải quyết tật bệnh sinh ra do nguyên nhân thiên địa thay đổi. Ba bộ phận này hợp nhất đó chính là ngọn nguồn văn hóa của Hoa Hạ ta, cũng là Dịch Kinh. Đây là nguyên nhân vì sao một bác sĩ trung y muốn đạt tới tầng thứ tư phải học dịch."

"Tuy sách tu hành không phải sách thuốc, nhưng nó lại ẩn chứa những suy tư về tánh mạng của con người. Đó cũng chính là những nội dung thâm ảo và trọn vẹn vượt qua bất cứ một loại sách thuốc nào. Cho nên, chỉ cần cháu có thể đọc hiểu nó, cũng có nghĩa là cháu đã đọc hiểu được thiên địa. Chuyện này có ý nghĩa thật lớn để bồi đắp nên một bộ óc với tư duy vượt qua chứng bệnh, nhất định phải nghiên cứu thật tỉ mỉ. Cháu đã hiểu chưa?"

Quách Bạch Gia cười tủm tỉm nói: "Không quá gấp đến vậy đâu, sách tu hành vốn là lịch sử di tân [3], muốn đọc hiểu nó cần phải dựa vào một chữ ‘Ngộ’, thường xuyên lật xem là đủ rồi, không cần nghiên cứu quá mức, nhưng mà Triệu gia gia của cháu nói rất đúng, muốn trở thành đại y, tất phải đi sâu vào nghiên cứu quốc học (nền học vấn quốc gia)."

[3] : thứ tồn tại từ rất xa xưa nhưng giá trị vẫn còn mãi tới tận ngày hôm nay, có thể hiểu là giá trị vượt thời gian.

"Và đây cũng là chuyện mà hiện tại ta đang làm. Trung y là phương tiện truyền đạt tốt nhất cho nền văn minh Hoa Hạ ta, muốn phục hưng trung y, nhất định phải phục hưng quốc học. Hiện giờ trong xã hội này tràn lan quá nhiều những tư tưởng tam quan bất chính (không chính thống, không chính đáng…), bầu không khí, tập quán coi tiền tài là tối thượng, tiền xấu đuổi tiền tốt, khiến cho người trong nước luôn chạy theo thứ gọi là vật chất đầy đủ nhưng tinh thần trống rỗng… Loại bệnh tật này, không dùng tới quốc học thì không được."

Cái gọi là thượng y trị quốc, trung y trị nhân, hạ y trị bệnh [4], xem ra Quách lão là muốn lên làm thượng y nha!

[4] : câu ngạn ngữ này có nghĩa là bác sĩ hạ đẳng có thể chữa trị các loại tật bệnh trong cơ thể con người, bác sĩ trung đẳng có thể chữa trị điểm sai lầm của con người, bác sĩ thượng đẳng có thể chữa trị cả tệ nạn của quốc gia.

Thật sự rất giỏi!

Tự đáy lòng Trần Khánh lộ ra ánh mắt kính nể.

"Học trò ghi nhớ." Trần Khánh nói.

Quách Bạch Gia mỉm cười gật đầu: "Được rồi, thời gian cũng đến rồi. Đi nào, chúng ta đi ăn cơm."

Bốn người lập tức rời khỏi phòng nghỉ, bước trên thang máy đi tới lầu hai.

Sau khi bọn họ rời khỏi thang máy đi vào nhà ăn tại lầu hai, một nhóm những người tới tham dự hội nghị đã vào trong này ăn cơm từ lâu rồi.

Ngay khi nhóm người bên trong nhìn thấy Quách Bạch Gia xuất hiện, gần như toàn bộ ánh mắt của mọi người đều lia sang bên này.

Mấy vị viện trưởng giáo sư đang ngồi trên bàn ăn, cũng vội vàng buông đồ ăn, đi về phía Quách Bạch Gia.

Những người ở phía sau cũng nhanh chóng phát hiện, trong số những người đang đứng bên cạnh Quách Bạch Gia, ngoại trừ học trò của ông ấy, lại có thêm hai người một già một trẻ xa lạ.

Hai người này ai vậy?

"Quách lão, chúng ta đã chuẩn bị sẵn phòng cho ngài, mời qua bên này." Tần Hâm cười nói.

Quách Bạch Gia chỉ cười tủm tỉm nói: "Viện trưởng Tần, đừng khách khí, không phải ở nơi này có tổ chức tiệc đứng sao? Ta cảm thấy tham dự tiệc đứng rất tốt, mấy người cứ làm chuyện của mấy người đi, không cần quan tâm tới ta."

Tần Hâm thoáng liếc mắt nhìn Triệu Ninh Quân và Trần Khánh một cái, nhanh tới mức không để lộ dấu vết, sau đó lại nói: "Như vậy sao được? Ngài đường xa đến đây, ăn như vậy làm sao đủ được? Đợi lát nữa nếu lãnh đạo ủy ban Y Tế chúng tôi biết tôi vậy chiêu đãi ngài như vậy, kiểu gì cũng sẽ phê bình tôi."

Bình Luận (0)
Comment