"Đúng vậy Quách lão, viện trưởng Tần đã cố ý chuẩn bị, ngài đừng từ chối nữa."
"Quách lão, tốt xấu gì cũng nên cho chúng tôi tận tình địa chủ một lần đi."
"Quách lão..."
Mấy người đi theo Tần Hâm cũng bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ.
Quách Bạch Gia không chối từ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, chỉ đơn giản nói rằng: "Ha hả, sẽ có cơ hội mà. Viện trưởng Tần, cuối năm nay Dự Châu có một hội trao đổi trung y cả nước, đến lúc đó, chúng ta cùng tới Dự Châu, sẽ giao lưu trao đổi nhiều hơn, còn lần này để tôi tiếp đón người bạn cũ một chút, ý anh thế nào?"
Tần Hâm nghe vậy, tinh quang lóe lên trong mắt, sau đó lộ ra vẻ mặt tiếc hận: "Nếu Quách lão ngài muốn tiếp đón bạn bè, đương nhiên tôi sẽ không miễn cưỡng, nhưng người bạn đó của ngài có thể giới thiệu với chúng tôi một chút hay không. Dẫu sao tất cả mọi người đều là bác sĩ trung y, đôi bên cũng có thể giao lưu trao đổi nhiều hơn."
Quách Bạch Gia cười tủm tỉm nói: "Lần sau, lần sau nhé. Còn hiện giờ, ta đã nói cả chiều hôm nay rồi, thật sự có chút đói bụng, cậu để cho chúng ta ăn bữa cơm trước đã, có được không?"
Tần Hâm cười nói: "Được, vậy Quách lão ngài nhanh đi ăn cơm, tôi cũng không quấy rầy ngài thêm nữa."
Quách Bạch Gia gật đầu, rồi nhanh dẫn hai người Trần Khánh đến khu nhà ăn tiệc đứng.
Sau khi bốn người bọn họ đều tự gắp thứ mình thích ăn, liền ngồi vây quanh trên một chiếc bàn bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trần Khánh và Hồ Phỉ còn bình thường, nhưng lúc Quách Bạch Gia và Triệu Ninh Quân nói chuyện phiếm, cả hai đều không kiêng kỵ gì cả, thổi râu trừng mắt vẫn là hành động bình thường.
Một màn này lại càng khiến người khác tò mò hơn.
Bọn họ đều đang suy đoán rốt cuộc lão giả đang vui cười, tức giận, mắng mỏ Quách Bạch Gia kia là ai.
Sau khi Tần Hâm trở lại chỗ ngồi của mình, ông ta lập tức gọi tài xế riêng tới, ghé vào lỗ tai đối phương nhẹ giọng nói hai câu, sau đó người tài xế nọ liền rời đi.
Mấy vị chủ nhiệm giáo sư ngồi chung một bàn với ông ta lập tức tò mò hỏi han: "Viện trưởng Tần, anh có biết lão đại gia kia là ai không?"
Tần Hâm lắc đầu” "Chưa thấy qua, nhưng hẳn là người ở phủ Giang Hạ bên này, nhưng nếu là bạn bè của Quách lão, rất có khả năng đối phương cũng là bác sĩ trung y."
Một vị chủ nhiệm họ Vạn trong đó lại hỏi: "Viện trưởng Tần, nếu những lời hôm nay Quách lão nói thật sự bị truyền ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ gây nên ảnh hưởng không nhỏ. Anh không sợ quá mức thân thiết với đối phương, sẽ bị liên lụy hay sao?"
Tần Hâm cười nói: "Chủ nhiệm Vạn, có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tuy những lời Quách lão nói không quá xuôi tai, nhưng còn chưa được tính là nghiêm trọng. Hơn nữa, dù hôm nay Quách lão mắng tây y là rác rưởi ngay trước mặt mọi người, thì với địa vị hiện tại của ông ấy, anh thực sự cho rằng vài chục năm vừa rồi Quách lão lăn lộn uổng phí ư? Người ta đã khám bệnh cho vài vị lãnh đạo bên trên đó, còn chân chân thực thực chữa khỏi bệnh nha!”"
"Hơn nữa tôi còn nghe nói bên trên đã bắt đầu coi trọng trung y rồi. Các anh có đọc quy định có liên quan tới trung y dược mới nhất vừa được ban hành hay không? Đây là tín hiệu đó. Chẳng lẽ các anh thực sự cho rằng lần này Quách lão đến phủ Giang Hạ, chỉ để nói vài câu như vậy thôi sao?"
Mọi người trên bàn lập tức tò mò nhìn về phía Tần Hâm.
Vạn Huy tiếp tục hỏi: "Viện trưởng Tần, anh mau nói cho chúng tôi cùng biết đi."
Tần Hâm nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó mới cúi thấp người, đè thấp giọng, nói: "Tôi nghe nói bên trên đã tổ chức một nhóm những vị đại sư y học Trung Quốc cùng nhau biên soạn ra một bộ tài liệu giảng dạy trung y, hiện giờ mọi chuyện đang được tiến hành rồi, bọn họ muốn dùng loại tài liệu giảng dạy này phổ cập cho trung tiểu học đó."
Moá nó!
Kích thích như vậy sao?
Đúng là muốn học trung y cần phải bắt đầu từ khi con nhỏ, bởi vì tuy năng lực lý giải của những đứa nhỏ này không mạnh, nhưng trí nhớ của chúng lại tốt đến thần kỳ, đây cũng có một phần nguyên nhân bởi trẻ nhỏ thì kinh mạch thận sung túc.
Khi còn nhỏ ngâm nga, lúc trưởng thành hiểu được, học tập tuyệt đối là làm ít công to.
Nếu bên trên thực sự bắt tay vào triển khai hành động này, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là chứng cứ xác đáng nhất cho thấy rằng bên trên đang tính toán bồi dưỡng một đám nhân tài trung y ưu tú.
"Viện trưởng Tần, nếu bên trên đã có dự tính thúc đẩy trung y phổ biến khắp trung tiểu học, thì nơi nào sẽ được chọn làm khu vực thí điểm?"
Mọi người nghe được câu này, lập tức lia ánh mắt nhìn về phía Tần Hâm.
Tần Hâm cười hắc hắc, rồi vươn ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng điểm xuống mặt bàn.
Chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người đều hít thật sâu một hơi khí lạnh...
"Phủ Giang Hạ! ?"
Triệu Ninh Quân và Trần Khánh đều kinh ngạc nhìn Quách Bạch Gia.
Hai người bọn họ thật sự không ngờ bên trên lại muốn dùng phủ Giang Hạ làm nơi làm thí điểm để phổ cập trung y tới cấp bậc trung tiểu học.
Chuyện này cực kỳ ngoài ý muốn!
"Ha hả, không chỉ như vậy thôi đâu, quốc học cũng sẽ gia nhập vào chương trình học của những người bạn nhỏ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ triệu tập toàn bộ những bác sĩ trung y trong cả nước, người nào phù hợp với điều kiện là có thể xuống cấp bậc trung tiểu học dạy những người bạn nhỏ kia quốc học và trung y. Đương nhiên, những bác sĩ trung y bản địa của phủ Giang Hạ cũng sẽ được nhét vào trong đó. Trần Khánh, có hứng thú hay không nào?" Quách Bạch Gia cười tủm tỉm nhìn Trần Khánh.
Dạy học?
Còn là dạy một đám nhóc con bướng bỉnh tinh lực tràn đầy?
Phản ứng đầu tiên của Trần Khánh chính là từ chối!
Bảo hắn đi xem bệnh còn được, bảo hắn đi dạy học không sợ hắn dạy hư đám học trò kia sao?
Chẳng lẽ hắn lại dạy chúng nó nói chuyện với ngũ tạng của chính mình?
Nhưng bọn chúng lại không có năng lực này nha!
"Quách lão, theo cháu, hay là thôi đi. Lớn tới từng này tuổi đầu rồi nhưng cháu chưa từng dạy một ai cả, cháu không thích hợp làm thầy giáo đâu." Trần Khánh nói.
Dường như Quách Bạch Gia cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của hắn, ông ấy vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn như trước, rồi cất giọng hòa nhã nói: "Ta biết đám người trẻ tuổi các cháu muốn tiếp tục nghiên cứu, tinh tiến trên phương diện y thuật, cho nên không muốn lãng phí thời gian trên mấy chuyện kiểu này, nhưng mà… dạy người khác không phải một loại học tập hay sao?"