Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173 - Một Công Đôi Ba Việc Như Vậy, Trần Khánh Lại Còn Do Dự!

Chương 173 - Một Công Đôi Ba Việc Như Vậy, Trần Khánh Lại Còn Do Dự!
Chương 173 - Một Công Đôi Ba Việc Như Vậy, Trần Khánh Lại Còn Do Dự!

"Đạo gia có một môn điển tịch tên là 《 Bão Phác Tử 》[1], một chương trong đó tên là Thích Trệ, bên trong có một câu, 'Người luyện được thai tức [2], có thể không cần dùng miệng mũi hô hấp, như ở bên trong bào thai’, là ý gì? Câu này nói rằng khi tính và mệnh đều đạt tới trạng thái vô niệm vô vi [3], thì con người có thể phản phác quy chân giống như thai nhi, không cần dùng miệng mũi hô hấp, thân thể ở trong trạng thái thai nhi."

[1] : Bão Phác Tử do Cát Hồng soạn gồm có hai phần Nội Thiên và Ngoại Thiên, ông lấy tên hiệu của chính mình để đặt tên sách.

Ngoại Thiên bình luận về cái được mất của nền chính trị lúc đó và sự tốt xấu của việc người đời, nhưng chẳng qua nó thể hiện thái độ của giới văn sĩ, không có tư tưởng gì đặc biệt, chỉ là trước sự thịnh hành của văn hóa thích đàm luận suông những đạo lý thâm sâu, huyền diệu thời bấy giờ, thì Cát Hồng đứng ở lập trường phản đối.

Còn đối với Nội Thiên, theo như chính lời ông nói thì: “Nội Thiên của Bão Phác Tử nói về những chuyện thần tiên, phương thuốc, quỷ quái, biến hóa, dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ, trừ tà, khử họa”

[2] : Thai tức, nói nôm na là “thở” ở trạng thái bào thai.

Muốn hiểu thai tức, phục khí, phải hiểu về “nguyên khí”.

Theo đạo gia, nguyên khí là chân khí tiên thiên mà con người bẩm sinh đã được cảm thụ trước khi ra đời. Giai đoạn hoàn hảo nhất, sung mãn nhất của nguyên khí con người là khi còn ở trạng thái thai nhi, cơ thể chưa bị hao tổn do khí hô hấp từ mũi, miệng.

Thai nhi nằm trong lòng mẹ không ăn không uống, không hít không thở, chỉ thông qua cuống nhau mà sống, đó là nhờ nguyên khí. Sau khi ra đời, nguyên khí thoát ra từ miệng mũi, khí hậu thiên kéo khí tiên thiên đi. Người luyện khí là phải giữ lại, hồi phục nguyên khí để luyện thành đạo trường sinh bất lão.

[3] : Vô niệm vô vi: không suy nghĩ, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.

"Đương nhiên, chúng ta không phải người tu hành chân chính, không thể thăm dò thiệt giả bên trong, nhưng từ trong những điển tịch đạo gia được ghi chép lại, chúng ta lại có thể thấy được, ở thời điểm người tu hành tu về tánh mạng, bọn họ thường bắt chước những đứa nhỏ. Ví dụ như Dưỡng Sinh Tam Thụy Công của đạo gia, văn ngủ, võ ngủ, văn võ ngủ, chính là đang bắt chước giấc ngủ của trẻ sơ sinh. Trong đó, võ ngủ đại khái chính là nghiêng người sang phải, hổ khẩu trên tay phải đặt tại lỗ tai, tay trái nắm chặt, đặt dưới khố giống như đứa nhỏ. Động tác này có thể trợ giúp máu chảy về gan, ru ngủ, đồng thời còn có thể phòng ngừa tẩu đan [4], nấc cụt, bao gồm cả tả tinh [5]."

[4] : nghĩa rộng của tẩu đan: ý niệm không tập trung khi luyện công, nghĩa hẹp: sinh hoạt vợ chồng, thủ dâm, xuất tinh trong mơ, động dục niệm...

[5] : hay còn gọi là tiết tinh, nghĩa là xuất tinh không kiểm soát.

"Học trò của ta đã thử động tác này, đúng là dùng được thật. Thanh thiếu niên khá thích hợp với tư thế ngủ (thụy pháp) này. Trung niên năm, sáu mươi tuổi lại thích hợp dùng văn võ ngủ, về phần lão niên (người cao tuổi) như ta, đương nhiên phải dùng văn ngủ. Đúng là hiệu quả không tồi. Cho nên, từ mấy thứ này cũng đủ để có thể nhìn ra, trên người mấy đứa nhỏ này có những thứ mà chúng ta cần phải học tập. Lại nói, dù không có mấy điều này, chẳng phải trong quá trình giảng giải tri thức, cháu cũng có được một lần ôn tập và củng cố sao?"

"Trần Khánh à, ta cũng không muốn miễn cưỡng, hay bắt ép cháu nhất định phải kính dâng cái gì, nhưng làm một người học trung y, ta thật sự hi vọng mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau. Và trên thực tế, đây không chỉ là giúp đỡ người khác, cũng là đang giúp đỡ chính chúng ta nữa."

Nghe xong những lời này, Trần Khánh lại có chút do dự!

Làm như vậy… đúng là tốt thì tốt thật, nhưng sẽ chậm trễ chuyện xem bệnh của hắn!

Triệu Ninh Quân nhìn thấy Trần Khánh vẫn còn đang rối rắm không thôi, lập tức vươn tay vỗ nhẹ xuống đầu hắn: "Nhóc con này, cháu ngốc thật. Vì sao bên trên lại chọn phủ Giang Hạ làm nơi thí điểm? Đây là hướng gió, cháu có hiểu hay không hả? Hơn nữa, lần này Quách gia gia đang muốn sáng tạo cơ hội cho cháu, cháu còn do dự cái gì?"

"Chẳng lẽ cháu không muốn phát triển Hán Y Đường trở nên lớn mạnh? Không phải cơ hội để thực hiện ước mơ kia đang bày ra trước mặt cháu ư? Nếu cháu có thể làm ra chút thành tích trong quá trình bên trên làm thí điểm đưa trung y vào chương trình học trung tiểu học, cho bên trên thấy được thành quả, bọn họ tùy tiện ném cho Hán Y Đường một chút tài nguyên, kết quả sẽ như thế nào?"

"Lúc bình thường thật thông minh, sao đến loại thời điểm này cháu lại ngốc muốn chết như vậy?"

Triệu Ninh Quân giận đến mức lại cho Trần Khánh thêm một cái búng tay không nhẹ không nặng vào đầu.

Khi tài liệu giảng dạy trung y được đưa vào chương trình học cấp bậc trung tiểu học, khẳng định nó sẽ không trở thành một môn học độc lập, hơn phân nửa sẽ gia tăng vào khóa học giáo dục giới tính bình thường.

Nói cách khác, dù những bác sĩ trung y được mời đến làm giáo viên giảng dạy, số người cũng sẽ không quá nhiều.

Hơn nữa, dù đi làm giáo viên kiểu này, qua vài năm mà không có thành quả gì quá lớn, nhưng người tham gia cũng có tư cách chiếm chỗ trước nha!

Nói như vậy, dù tham gia kế hoạch này vài năm, thậm chí là mười mấy năm sau, kể cả bản thân không có thành quả, thì đương nhiên cũng chẳng có tổn thất gì.

Nhưng nếu có thành quả, thì ngươi chính là người mở đường, khẳng định sẽ được phía chính phủ khen ngợi!

Đến đây cũng đủ hiểu rồi, làm công việc này, ngươi vừa có thể truyền bá tri thức trung y, vừa có thể tích lũy danh dự, còn có thể nhân tiện mở rộng Hán Y Đường… Một công đôi ba việc như vậy, Trần Khánh lại còn do dự!

Triệu Ninh Quân chỉ hận không thể cho hắn một cái chày gỗ!

Trần Khánh cũng bị một ngón tay của ông ấy gõ cho tỉnh hẳn!

Nói thật, xảy ra loại tình trạng này cũng vì tính mẫn cảm về chính trị của hắn không mạnh, không giống loại lão bánh quẩy (già đời) kiến thức rộng rãi như Triệu Ninh Quân, hơn nữa Quách Bạch Gia cũng chẳng chịu nói rõ ràng, hắn chưa suy nghĩ sâu xa đã phản ứng như vậy, cũng là chuyện bình thường

Hiện tại Trần Khánh tỉnh ngộ rồi, hắn lập tức hiểu được, phỏng chừng loại công việc giảng dạy tri thức trung y cho học sinh trung tiểu học này, chỉ bao gồm những loại tri thức cơ sở, dễ hiểu nhất mà thôi, nó không thể chiếm cứ nhiều thời gian như những môn học chính, nói không chừng, thời gian dạy học còn ít hơn giáo viên dạy thể dục.

Và những gì hắn rối rắm, lo lắng vừa rồi hoàn toàn là không cần thiết.

Bình Luận (0)
Comment