Cũng như những nội dung thường xuyên được đề cập đến trong tiểu thuyết vậy, nếu bị rắn độc cắn tại dã ngoại, trong bảy bước xung quanh nhất định có thuốc giải.
Bởi vì thứ có thể sinh tồn cùng một chỗ với độc vật, sẽ không sợ hãi nó.
Nếu thay đổi lý luận này một chút, chuyển nó thành ngải cứu, có vẻ như ý nghĩa cũng không khác nhau là mấy! (Não bổ???)
Tri thức, lại có thêm một chút tri thức rồi!
Ta phải nhớ kỹ lại, về sau sẽ đi tìm tòi nghiên cứu!
Trang Lượng kích động vô cùng, nhanh chóng viết chúng nó vào trong sổ ghi chép.
"Ai, bác sĩ Trần, anh nói xem trong binh đoàn hành quân thời cổ đại có bác sĩ trung y hay không?" Trang Lượng thấy Trần Khánh không quá mức bận rộn, lại bắt đầu thỉnh giáo hắn về những điều mà bản thân vô cùng tò mò.
"Có nha, hơn một trăm năm trước kia, khắp đất nước Hoa Hạ chúng ta vẫn dựa vào trung y để chữa trị bệnh tật, đương nhiên những bác sĩ quân y đi theo đoàn quân đều là trung y rồi." Trần Khánh vừa đổi ngải nhung cho Điền Cường Quốc, vừa nói chuyện phiếm cùng Trang Lượng.
"Vậy trong khi đánh giặc có người bị chém thương thì biết làm sao bây giờ? Trung y có thể trị được không?" Trang Lượng hỏi.
"Có thể. Trong tay bọn họ có thảo dược chuyên môn phối trí để cầm máu, nếu vết chém đặc biệt nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không phải sử dụng thảo dược cầm máu, chúng ta còn có châm tê cầm máu." Trần Khánh nói.
"Trâu bò như thế sao? Nhưng nếu trung y cũng biết cách xử lý ngoại thương, vậy vì sao tới tận bây giờ, tôi cũng chưa từng được nhìn thấy hay nghe ở đâu đó nhắc tới? Nói cho cùng, những nội dung mà tôi đọc được nhiều nhất ở trên mạng là, trung y lợi hại trong điều trị, tây y lợi hại trong giải phẫu." Trang Lượng tỏ vẻ vô cùng kỳ quái.
"Đúng vậy mà, đó là sự thật. Bởi vì ở thời đại ngày nay có quá ít những phương thuốc dùng thảo dược cầm máu, lẫn châm tê cầm máu, được lưu truyền lại, ít nhất là tôi chưa từng đọc được phương thuốc dùng thảo dược cầm máu. Nhưng tôi lại có thể dùng châm tê cầm máu, Ngay thời điểm hiện tại, tôi có thể làm cho cánh tay của anh chết lặng, đương nhiên, nếu muốn đạt tới hiệu quả có thể trực tiếp mổ gây tê cầm máu, vậy người thi châm phải là bác sĩ trung y có trình độ châm thứ đặc biệt lợi hại mới được. Và người như vậy, đừng nói là anh, ngay cả chính tôi cũng chưa gặp được đâu, cho nên những điều trên mạng nói cũng đúng. Là đám bác sĩ trung y chúng tôi không lượm nổi những thứ mà ở thời các lão tổ tông đã tìm ra được. Thật là mất mặt mà, ha hả." Trần Khánh nói.
"Đừng nói như vậy nha bác sĩ Trần, chung quy lại, tôi vẫn cảm thấy anh rất là lợi hại đó. Nói không chừng về sau, anh cũng có thể làm được giống như những bác sĩ trung y thời cổ đại kia, đến lúc đó, anh hung hăng đánh mặt những người kia cho tôi, để bọn họ cũng được thưởng thức thoáng một chút bản lĩnh chân chính của trung y chúng ta!"
Tại một khắc này, Trang Lượng lập tức sôi sục lên, giống như đã bị trung y phụ thể, trong lúc không hay biết, đột nhiên trở thành người thủ hộ cho trận doanh trung y.
Trần Khánh khoát tay, cười yếu ớt nói: "Hết thảy mọi thủ đoạn đều chỉ tồn tại với một mục đích duy nhất là trị bệnh cứu người. Còn mấy hành động như đánh mặt gì đó kia quá low rồi. Nếu một người học trung y lại chỉ vì mục đích như vậy, chẳng phải đã quá mức nhàm chán rồi sao?"
Hơn một trăm năm qua, bởi vì một chút nguyên nhân bên ngoài và cả bên trong, mới khiến cho đại đa số mọi người đều có ấn tượng cố hữu như vậy về trung y.
Và loại tình huống như vậy thực sự không thể chỉ dựa vào dăm câu ba điều, hay uốn ba tấc lưỡi là có thể giải thích rõ ràng được, chỉ khi bọn họ chân chính làm được, mới là đạo lý cứng, không ai phản bác nổi.
Thêm nữa, Trần Khánh cũng không có ý định đi thay đổi loại ấn tượng này trong lòng mọi người, hắn chỉ hi vọng bản thân có thể cố gắng hết sức học nhiều thêm một chút bản lĩnh của nhóm lão tổ tông, như vậy cũng có thể cứu được nhiều người bệnh hơn một chút, đơn giản thế thôi.
"Hắc, bác sĩ Trần, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ viết lại một cuốn sách về trung y khác. Cái tên cũng nghĩ xong luôn, sẽ gọi là《 Trung Y Thánh Thủ Trần Khánh 》, ý anh thế nào?" Trang Lượng đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện.
Trần Khánh nghe vậy lập tức ngơ ngác.
Ủa? Vì sao hai người bọn họ chỉ nói chuyện một thoáng, đối phương đã lấy hắn ra làm nhân vật chính để viết sách rồi?
Trần Khánh dở khóc dở cười nói: "Không tốt lắm đâu, anh đổi cái tên khác đi. Hơn nữa, không phải câu chuyện kia anh đang viết rất tốt sao? Tự dưng lại muốn thay đổi rồi?"
Trang Lượng vò vò đầu, nói: "Tôi cũng không biết vì sao, lại đột nhiên có linh cảm này. Dù sao quyển sách trước cũng viết tới bảy, tám trăm ngàn chữ rồi cũng không kiếm được tiền, cứ dứt khoát đổi một quyển thử xem sao. Nếu anh để ý đến cái tên kia như vậy, tôi sẽ dùng tện của chính mình, nhưng mà tôi sẽ dùng anh tới làm nguyên mẫu để thiết lập nhân vật nhân vật chính. Bác sĩ Trần, chắc làm vậy không có vấn đề gì chứ."
Trần Khánh bất đắc dĩ nói: "Anh vui là được."
Điền Dũng Tuyền đang ngồi một bên, nghe được hai người đối thoại, không khỏi mở miệng trêu ghẹo một câu: "Ai, bác sĩ Trần, tôi cho rằng cứ dùng tên của cậu sẽ tốt hơn, lỡ như người anh em này viết cái nổi tiếng luôn thì sao? Không phải đến lúc ấy, cậu cũng có thể thu chút phí bản quyền rồi?"
Trần Khánh cười ha ha, hắn biết Điền Dũng Tuyền nói vậy là đang muốn khích lệ Trang Lượng. Đã thế hắn cũng phụ họa một chút cho vui: "Cũng đúng nha, bỗng dưng vô duyên vô cớ lại kiếm được một khoản, đề nghị này thật không tồi."
Trang Lượng ngượng ngùng vò vò đầu: "Tôi vốn là một tác giả phơi thây đầu đường, nếu có thể viết ra một cuốn truyện đủ khả năng bán bản quyền như vậy, đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ rồi."
Điền Dũng Tuyền cười nói: "Chuyện gì cũng vậy, quý ở kiên trì thôi. Tôi thấy cậu đã xem xong bệnh rồi nhưng vẫn ở lại nơi này nghe bác sĩ Trần giảng giải tri thức y học. Chỉ tính riêng tinh thần học tập này thôi, nếu cậu có thể một mực duy trì như vậy, dù không bắt lửa lớn, ít nhất cũng có thể bốc lửa nhỏ [1]."
[1] : ý là không quá mức nổi tiếng, ít nhất cũng có chút thanh danh.