Trang Lượng nghe được mấy lời nói này, trong lòng vô cùng ấm áp, lập tức hăng hái như vừa uống máu gà, nói: "Hi vọng là như vậy, đến lúc ấy, nếu có chút danh tiếng nho nhỏ rồi, nhất định tôi sẽ trả phí bản quyền cho bác sĩ Trần."
Trần Khánh vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Anh nổi tiếng là bản lĩnh của anh, không liên quan gì đến tôi đâu. Thôi thôi, chúng ta ngừng lại, không nói chuyện phiếm nữa nha."
Nói xong, Trần Khánh đã thổi tắt một tráng ngải nhung cuối cùng trên người Điền Cường Quốc, sau đó gỡ xuống tất cả những lát gừng trên người ông ấy: "Được rồi, chú mau qua mặc quần áo vào cho lão gia tử đi. Vừa rồi cháu đã bắt mạch một chút, coi như hiệu quả trị liệu của ngày hôm nay không tồi, ngày mai hai người lại đi tới tiếp tục trị liệu nhé."
Vừa nãy, trong lúc chú ý đốt ngải cứu, Trần Khánh cũng liên tục xem xét tình trạng thân thể Điền Cường Quốc.
Dù tứ chi vẫn không có phản ứng quá lớn, nhưng từ phản hồi thông qua ngũ tạng, Trần Khánh đã biết được khá rõ ràng, sau một liệu trình xoa bóp bấm huyệt và châm cứu, đã có vài vòng khí huyết đi qua kinh mạch chi dưới của Điền Cường Quốc rồi, chuyện này mang đến sự trợ giúp rất lớn cho quá trình khôi phục tứ chi của ông ấy.
Sau khi biết được tin tức này, trong lòng Trần Khánh đã có thêm rất nhiều tin tưởng, dường như hắn thật sự có thể thông qua các loại thủ đoạn của mình để điều trị cho Điền Cường Quốc.
Hà hà … và đương nhiên, cảm giác thành tựu trong lòng Trần Khánh trực tiếp được kéo đến đầy tràn.
Là bệnh tê liệt đó nha!
Tuyệt đối không phải một bệnh cỏn con vặt vãnh đâu!
Phải biết rằng, có rất nhiều bác sĩ trung y làm nghề cả cuộc đời cũng không thể chữa trị được căn bệnh này đâu.
Còn Trần Khánh?
Hắn vừa mới hai mươi mấy tuổi đầu mà thôi!
Đương nhiên trong lúc cả người đầy kích động, Trần Khánh cũng có chút cảm khái.
Gần như toàn bộ thời gian cả một buổi sáng hôm nay, hắn đều dùng ở trên người Điền Cường Quốc, trong đó còn có hơn một giờ xoa bóp bấm huyệt… Haizz thực sự là quá mệt mỏi à nha!
Còn mệt hơn hắn liên tục châm cứu tới vài ngày!
Nếu mỗi ngày đều phải làm như vậy, khẳng định là Trần Khánh sẽ hao phí rất nhiều tâm thần và thể lực.
Nhưng so sánh với tình huống người bệnh hoàn toàn khôi phục, chút tiêu hao ấy, Trần Khánh vẫn nguyện ý bỏ ra, thậm chí còn là vui vẻ bỏ ra.
Sau khi Điền Dũng Tuyền đưa ba mình rời khỏi, Trang Lượng cũng lên tiếng chào tạm biệt Trần Khánh, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khám.
Trần Khánh nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ rồi, thấy không còn người bệnh nào tiếp tục bước vào nữa, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi phòng mạch, đi đến nhà hàng của mẹ mình.
...
Trang Lượng về đến nhà, cơm cũng chưa ăn, đã vội vàng chạy ngay đến bàn máy tính, sau khi khởi động, lại nhanh chóng mở ra một trang Word mới.
Đến đây, Trang Lượng ngừng lại một chút, nhưng không bao lâu sau đó, gã lại thuần thục gõ vài chữ trên bàn phím.
《 Trung Y Thánh Thủ Trần Khánh 》
Trang Lượng ta muốn viết một cuốn sách trung y chân chính!
"Mẹ, đủ rồi đủ rồi, hai món ăn này là đủ lắm rồi, mẹ cho nhiều hơn sẽ là lãng phí đó. Trời đất, không phải con đã nói từ trước rồi sao? Cơm chỉ có thể ăn bảy phần no thôi, ăn nhiều hơn sẽ không tốt cho thân thể." Trần Khánh ngồi trước cái bàn, đưa mắt nhìn Đường Du Du không ngừng bưng món ăn đi tới, trong lòng không khỏi cười khổ liên tục.
Có một loại đói gọi là … mẹ của ngươi cảm thấy ngươi đói!
"Con đó nha, đúng là càng ngày càng giống ba của con, từ khi làm bác sĩ, bắt đầu sinh ra những hành động bất bình thường. Ba của con ấy à, mỗi khi ông ấy nhìn một món ăn nào đó, trong đầu sẽ lập tức nghĩ đến giá cả dược liệu. Rồi ngày nào cũng vậy, đều đi nghiên cứu xem loại dược liệu nào rẻ tiền, loại dược liệu nào chân thực. Ngay cả khi mẹ của con đi mua cải trắng, ông ấy cũng phải đi phân tích nơi sản xuất, tháng gieo trồng, phẩm chất, giá cả của chúng nó, làm mẹ phiền muốn chết. Còn con, trong đầu lúc nào cũng chú ý đến chuyện dưỡng sinh, cái này cần chú ý, cái kia cũng cần chú ý, con có thấy mệt hay không? Hôm nay, con phải ăn cho mẹ, phải ăn thật thỏa thích cho mẹ. Con người chúng ta, nhất định phải sống thật thoải mái, làm như vậy sinh mệnh mới có ý nghĩa, biết không?" Đường Du Du bực bội đến chống nạnh, hai mắt mở to, nói.
"Được rồi, con ăn con ăn..." Trần Khánh không hề phản bác.
Kỳ thật, dựa trên một loại ý nghĩa nào đó, những lời Đường Du Du nói cũng rất đúng.
Cũng giống như những gì Dương Hữu Lâm từng nói, cảnh giới cao nhất của dưỡng sinh chính là dưỡng tâm.
Tùy tâm mà động, tùy tính mà động, không quá mức vượt ra ngoài quy củ, không cố ý bảo thủ, giữ khư khư nếp cũ, như vậy là đủ rồi.
Đương nhiên, ý thức dưỡng sinh của Trần Khánh vốn đã xâm nhập vào cốt tủy rồi, hắn căn bản không cần phải dồn hết tâm trí vào chuyện này. Với hắn, ngẫu nhiên ăn no một bữa cũng không quan trọng.
Có vài người, ngày nào cũng sẽ ăn no, thậm chí còn ăn đến trướng cả bụng, đương nhiên loại hành vi này đã vượt ra ngoài quy củ rồi. Bọn họ làm như vậy không vì tùy tâm mà động, mà là tùy dục mà động.
Rõ ràng, trong bụng đã có cảm giác no nê, thân thể cũng nhắc nhở ngươi không thể ăn thêm được nữa, nhưng sau đó, vì thỏa mãn dục vọng ăn uống, ngươi lại tiếp tục phàm ăn.
Vậy ngươi không nhiễm bệnh thì ai nhiễm bệnh?
Ngươi không nghe lời nói của ngũ tạng, đến lúc ấy, đừng có trách vì sao chúng nó lại chỉnh ngươi!
"Ừm, như bây giờ mới ngoan này. Mẹ có nghe ba của con nói, gần đây thời tiết nóng rất không bình thường, người bệnh bước vào Hán Y Đường cũng nhiều hơn trước kia một chút, không phải như vậy con cũng vất vả hơn trước sao?" Đường Du Du đau lòng nhìn Trần Khánh.
"Không có đâu mẹ, cũng chỉ có mấy ngày trước là bận rộn thôi, về sau khi chúng ta bắt đầu tặng thuốc giải nhiệt rồi, người bệnh tới khám đã ít đi rất nhiều. Tại phòng mạch của con, ở thời kỳ đỉnh điểm trong một ngày cũng chỉ có tám, chín người bệnh thôi, như buổi sáng hôm nay, có mỗi hai người tới, hay là ngày hôm qua, chỉ có một người bệnh đã tới từ trước, quay lại tái khám mà thôi, thực sự không vất vả gì đâu." Trần Khánh cười nói.
"Vậy là tốt rồi, buổi chiều con còn tọa chẩn không?" Đường Du Du hỏi.
"Buổi chiều là bác sĩ Phùng tọa chẩn." Trần Khánh nói.
"Tốt lắm, buổi chiều con cùng mẹ đi dạo phố." Đường Du Du cười nói.