Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206 - Khóc Không Ra Nước Mắt!!!

Chương 206 - Khóc Không Ra Nước Mắt!!!
Chương 206 - Khóc Không Ra Nước Mắt!!!

Sắc mặt Trần Khánh đột nhiên biến đổi: "Khụ khụ... Mẹ, bỗng nhiên con nhớ ra, hình như bác sĩ Phùng có việc, hẳn là đối phương sẽ nhờ con trực giùm, chờ con gọi điện cho người ta hỏi một chút đã nhé."

Đường Du Du giảo hoạt mà véo lỗ tai Trần Khánh một cái: "Bớt bày ra bộ dạng này ở trước mặt lão nương đi nha, có biết ở thời điểm con nói dối, con ngươi của con sẽ đảo loạn không ngừng như động đất hay không? Thật sự cho rằng một tay mẹ nuôi nấng con từ tấm bé đến lúc trưởng thành, mà ngay cả một chút tâm tư nhỏ của con cũng không nhìn ra sao?"

"Đi dạo phố lần này để mua quần áo mới cho con. Lần trước mẹ định đi mua cho con, con nói cần phải tập trung toàn bộ tinh thần cho cuộc thi, hiện tại con đã chính thức đi làm rồi, vẫn còn không chú ý tới hình tượng một chút. Có con cái nhà ai mà hai, ba năm đều không mua quần áo chứ? Hơn nữa, lần nhà qua nhà dì hai, nếu con không sửa soạn một chút chẳng phải đã quá tùy tiện rồi? Đây là lễ phép cơ bản nhất, con có biết hay không?"

Trần Khánh bất đắc dĩ nói: "Quần áo cũ của con vẫn còn mặc được mà..."

Đường Du Du vừa chuyển ngón tay, lại nói: "Con muốn tranh luận?"

Trần Khánh lập tức che lỗ tai: "Đi đi đi, con đi!"

Đường Du Du thấy Trần Khánh đã cầu xin tha thứ, lập tức buông tay, bày ra tư thế người thắng, nói: "Hừ, mau ăn, ăn xong chúng ta sẽ đi mua quần áo."

Nói xong, Đường Du Du lại vô cùng vui vẻ mà xoay người đi vào phòng bếp.

Ai!

Trần Khánh thực sự khóc không ra nước mắt!

Phải biết rằng khi còn nhỏ, bởi vì Trần Khánh quá mức đáng yêu, cho nên Đường Du Du thường xuyên dẫn hắn đi ra ngoài chơi. Đến giờ, hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc khi bước vào công viên, mình đã bị bao nhiêu dì nhỏ, chị gái sờ qua mặt.

Sau này trưởng thành rồi, chỉ cần trường trung học được nghỉ, Đường Du Du sẽ đưa hắn đi mua quần áo.

Mỗi lần nhân viên cửa hàng khen ngợi hắn, Đường Du Du sẽ đứng một bên vui đến hỏng, sau đó hắn dần dần biến thành công cụ nhân thử trang phục, mà Đường Du Du cũng biến thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Từ sau lần đó, chỉ cần Đường Du Du muốn kéo đi dạo phố, Trần Khánh sẽ rơi vào trạng thái sợ muốn chết, giống hệt một người mắc ptsd [1] vậy!

[1] : Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài trên 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ. Triệu chứng cũng bao gồm việc né tránh các kích thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng, và hồi tưởng.

Nhưng có vẻ như từ đó đến tận bây giờ, lần nào hắn cũng chạy không thoát.

Haizz… vì sao hắn lại có cảm giác mâm cơm trước mặt chẳng ngon tí nào...

Cứ như vậy, Trần Khánh đã chấp nhận số phận ăn xong cơm trưa, liền bị Đường Du Du kéo tới quảng trường Tinh Vân.

Đây là khu mua sắm lớn nhất ở gần nhà hàng của bà, mỗi khi Đường Du Du rảnh rỗi, và sẽ cùng ba, năm người bạn thân cùng nhau đến nơi này dạo phố, cũng không cần phải mua gì cả, chỉ cần đi dạo, nhìn cho đã mắt là đủ rồi.

Quả nhiên, sau khi bị Đường Du Du túm tới quảng trường này, Trần Khánh lại biến thành công cụ nhân thử quần áo.

Ước chừng bốn giờ sau, với cùng một trạng thái như vậy, Trần Khánh đã xuyên qua mấy chục cửa hàng tại khu mua sắm này, và đương nhiên là không ngừng thử trang phục.

Trong nháy mắt này, Trần Khánh chợt cảm thấy rằng, hóa ra chữa bệnh cho Điền Cường Quốc cũng không quá mức mệt mỏi đến vậy, bởi vì trình độ mệt mỏi của ngày hôm đó còn chưa bằng nổi một phần mười cảm nhận của hắn trong ngày hôm nay.

Mãi cho đến 5 rưỡi chiều, hành trình mua quần áo mới xem như chính thức chấm dứt.

Trần Khánh kéo thân hình mỏi mệt ngồi lên xe, Đường Du Du lại cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà chở Trần Khánh đi vào Hán Y Đường. Sau khi chờ Trần Tùng cũng tan tầm, một nhà ba người bọn họ lại vô cùng vui vẻ mà đi tới nhà của dì hai Trần Khánh.

Căn số 702, tòa 5, khu Thịnh Thế Long Thành.

Leng keng!

Ken két!

"Ai u, mau vào mau vào, bên ngoài nóng muốn chết." Dì hai Đường Du Nhiên vừa mở cửa đã vội vàng thúc giục ba người Trần Khánh vào nhà.

"Dì hai, đây là quà tặng cho Dương ca." Trần Khánh đưa quà tặng cho Đường Du Nhiên.

"Ai nha, đến thì đến còn mang theo quà tặng làm gì, khách sáo quá vậy? Nếu lần sau còn làm thế này, dì hai sẽ tức giận đó." Đường Du Nhiên nhíu mày nói.

"Cháu biết rồi." Trần Khánh cười nói.

Đúng lúc này, Dương Các cũng đi tới cửa vào, nhìn thấy ba người Trần Khánh, lập tức hô lớn: "Dì nhỏ, dượng nhỏ, Trần Khánh, mau vào nhà ngồi đi."

"Các Các, chúc mừng nha, về sau cháu chính là người Nhà nước rồi, là nhân viên công vụ đầu tiên của Đường gia chúng ta đó!" Đường Du Du cười ha hả, lập tức đi tới, vỗ vỗ bả vai Dương Các.

Dương Các ngượng ngùng nói: "Cái gì mà người Nhà nước hả dì? Đó chỉ là một nơi ăn không đủ no nhưng không đói chết mà thôi."

Trần Tùng cười nói: “Cũng là một nơi mà bao nhiêu người hâm mộ đó."

Trần Khánh phụ họa: "Đúng vậy, về sau anh làm một vị quan chức, hoặc ít hoặc nhiều cũng là cán bộ có quyền, hoàn toàn không giống nhóm dân chúng bình thường như bọn em."

Dương Các dở khóc dở cười: "Thôi đi nhóc, lúc trước nếu em chịu ở lại bệnh viện trên Bắc Kinh, chẳng phải cũng vào được biên chế Nhà nước rồi sao? Anh còn nhớ dượng nhỏ từng nói, thầy giáo của em cũng khuyên em vài lần, hi vọng em có thể ở lại bệnh viện trên Bắc Kinh, mà em không chịu kia kìa."

Trần Khánh hắc hắc cười nói: "Thật không còn cách nào khác mà, ai bảo em là con một chứ? Cần phải kế thừa tổ nghiệp nha!"

Kỳ thật tình huống của Trần Khánh còn coi như tốt đẹp, có vài người cũng xuất thân từ thế gia trung y nhưng cuộc sống lại rất gian nan.

Bởi vì bọn họ vốn không thích trung y, thậm chí là không tin trung y, nhưng vì nguyên nhân xuất thân, cho nên những người lớn trong nhà sẽ bức bách bọn họ học tập trung y từ thuở nhỏ.

Nhưng hoàn cảnh xung quanh này lại khiến cho đối phương căn bản không tìm thấy giá trị quan của chính mình.

Hành y tế thế sao?

Đừng có nói đùa!

Bình Luận (0)
Comment