Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207 - Bệnh Ở Trên Thì Trị Ở Dưới, Bệnh Bên Trái Thì Trị Bên Phải!!!

Chương 207 - Bệnh Ở Trên Thì Trị Ở Dưới, Bệnh Bên Trái Thì Trị Bên Phải!!!
Chương 207 - Bệnh Ở Trên Thì Trị Ở Dưới, Bệnh Bên Trái Thì Trị Bên Phải!!!

Bốn chữ này có thể lấy ra làm cơm ăn hay không? Có thể trợ giúp cho đối phương mới hai mươi mấy tuổi đã có nhà có xe hay không? Có thể trợ giúp cho đối phương danh lợi đầy đủ hay không?

Đương nhiên là không thể rồi!

Vốn là không thể!

Nhưng vì hai chữ "Kế thừa" này mà bọn họ không thể không đi lên một con đường mà chính bản thân mình cũng khinh bỉ.

Có người khuất phục từ đó trở thành một bác sĩ ngụy trung y.

Có người phản kháng từ đó cắt đứt quan hệ với người nhà, cũng tương đương với từ nay về sau, một mạch trung y truyền thừa đã bị chôn vùi, đứt đoạn.

Chuyện như vậy diễn ra thường xuyên như cơm bữa vậy...

"Cũng đúng, có biên chế vẫn là người làm thuê thôi, còn không bằng kế thừa gia nghiệp làm phú nhị đại." Dương Các cười nói.

"Nói rất hay, không phải anh cũng là phú nhị đại sao? Đúng rồi, lúc trước anh có nói dượng hai bị trẹo chân mà? Hẳn là dượng đang ở nhà hả?" Trần Khánh hỏi.

"Anh rể bị trẹo chân ư?" Đường Du Du nhìn về phía Đường Du Nhiên.

"Đúng vậy, hôm trước anh ấy vừa bị. Chị đã bảo anh ấy mau đến bệnh viện khám đi nhưng người đàn ông này cứng đầu lắm, nhất quyết không chịu. Hôm nay chị vừa nhìn một chút, mắt cá chân đã sưng phù lên rồi. Hừ, trước giờ tính tình của lão chồng nhà chị vẫn như vậy, mặc kệ anh ta đi!" Đường Du Nhiên tức giận nói.

"Nếu không, cứ để Trần Tùng khám cho anh ấy xem sao." Đường Du Du nói.

"Anh không mang hộp châm, để Trần Khánh tới chữa đi, trình độ châm thứ của nhóc con này còn cao hơn anh đó!" Trần Tùng nói, ở sâu trong đáy mắt lấp lánh vẻ khoe khoang.

Quả nhiên, ông ấy vừa nói như vậy, cả Đường Du Nhiên lẫn Dương Các đều kinh ngạc không thôi.

Nhất là Đường Du Nhiên.

Phải biết rằng, từ thời còn trẻ, bà đã từng được chứng kiến y thuật của Trần Tùng. Lúc trước, khi cha của bà ấy mắc phải một căn bệnh kỳ quái, vào bệnh viện chữa như thế nào cũng không trị hết được. Về sau, nhà bọn họ được người quen giới thiệu, mới tìm đến Hán Y Đường, may mắn ông cụ trong nhà đã được Trần Tùng chữa khỏi.

Ở thời điểm ấy, Trần Tùng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng đã là một bác sĩ rất lợi hại rồi.

Tới nay, đã hơn hai mươi năm trôi qua, khẳng định là cậu em rể này không thể giậm chân tại chỗ được, vậy mà Trần Tùng lại nói, Trần Khánh còn lợi hại hơn đối phương?

Loại chuyện này… có thể không làm Đường Du Nhiên giật mình được sao?

"Mọi người đã đến đây rồi sao? Ngượng ngùng quá, tôi đi đường không quá tiện.” Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, ba ba của Dương Các là Dương Thiên Kỳ lại từng bước lảo đảo bước ra...

"Dượng hai." Trần Khánh mở miệng chào hỏi, lập tức chen lên đỡ ông ấy: "Mắt cá chân của dượng bị bong gân sao?"

Dương Thiên Kỳ cười nói: "Không có việc gì, chỉ hơi chút sưng phù thôi, chờ đến khi chỗ máu tụ lại bên trong đó tiêu tán là hết thôi mà, chỉ đau mất vài ngày thôi."

Trần Khánh nhìn phần mắt cá chân đã sưng phù bằng nắm tay kia, mỉm cười, nói: "Không cần vài ngày đâu, ngay bây giờ sẽ tốt hơn thôi. Dượng hai, dượng lại sofa ngồi xuống đi."

Ngay bây giờ sẽ tốt hơn thôi?

Dương Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Trần Khánh.

Tuy người anh em đồng hao của ông ấy là một vị bác sĩ trung y, nhưng mấy năm nay, dù sinh bệnh, ông ấy cũng chưa từng đi tìm Trần Tùng.

Ngay cả khi bà xã không ngừng nói cho ông ấy biết trung y lợi hại như thế nào, rồi năm đó ba của bà ấy đã được Trần Tùng chữa khỏi cho ra làm sao, Dương Thiên Kỳ vẫn không chủ động đi tìm Trần Tùng.

Thật ra ông ấy cũng không có mâu thuẫn gì với trung y cả, chỉ cảm thấy trung y quá mức phiền toái thôi.

Hơn nữa lỡ như người quen kia không chữa khỏi được ông ấy, chẳng phải cả hai nhà bọn họ đều vô cùng khó xử hay sao?

Dương Thiên Kỳ hàng năm đều lo chuyện buôn bán, bởi vậy ông ấy ngại nhất là tiếp xúc với người thân và bạn bè trên lĩnh vực này. Bình thường mọi người tụ tập một bữa tâm sự chút cũng chẳng làm sao, nhưng nếu đã bàn tới công việc, thì tốt nhất là đừng tham gia vào cùng nhau, sẽ rất phiền toái!

Dù sao đối phương cũng là bạn bè, người thân của mình, bọn họ làm không tốt mình lại không thể nói ra, bởi vì một khi nói ra chính là mất tình cảm.

Cũng bởi trong lòng có nỗi băn khoăn như vậy, cùng với hàng năm có bệnh đã quen tự mình cứng rắn chịu đựng cho qua rồi, cho nên… đừng nói là đến chỗ Trần Tùng, ngay cả bệnh viện, Dương Thiên Kỳ cũng rất ít đi.

"Trần Khánh, em đừng có khoác lác nha, tuy bong gân chân không phải vấn đề gì lớn, nhưng không thể lập tức khỏi ngay được đâu." Dương Các ha hả cười nói.

"Vậy anh cứ ngồi đó xem là được." Trần Khánh lập tức ngồi xổm xuống: "Dượng hai, dượng đặt chân phải lên ghế sofa đi."

"Nha? Nhưng dượng bị bong gân bên chân trái mà?" Dương Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi.

"Cháu biết mà, dượng cứ làm theo cháu nói là được." Trần Khánh nói.

Trung y chữa bệnh ly kỳ cổ quái như vậy sao?

Dương Thiên Kỳ nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng đặt đùi phải lên sô pha. Ngay sau đó, ông ấy lập tức nhìn thấy Trần Khánh trực tiếp lấy ra một cây ngân châm thật dài, trực tiếp đâm đi vào phần mu bàn chân bên trái.

Ban đầu, ông ấy còn cảm thấy vị trí bị đâm hơi đau một chút, nhưng ở thời điểm cây châm bắt đầu đi vào sâu bên trong, gần như ông ấy không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

"Ai ai ai, không thể đâm thêm được đâu, cháu sắp đâm xuyên qua mất rồi!" Dương Thiên Kỳ nhìn thấy cây ngân châm trong tay Trần Khánh chui sâu vào mu bàn chân, sau khi đã đâm vào, hắn chẳng những không chịu ngừng lại, còn càng đâm càng sâu, thậm chí đầu nhọn của ngân châm đã chạm tới làn da mu bàn chân phía bên phải rồi.

Tình huống này thực sự làm ông ấy vô cùng sợ hãi.

"Đừng khẩn trương mà dượng hai, rất nhanh sẽ ổn thôi. Bây giờ, tự dượng sờ sờ mắt cá chân trái đi, nhìn xem có phải nơi đó không còn đau như trước nữa không?" Trần Khánh hỏi.

Dương Thiên Kỳ cũng tùy tiện vươn tay sờ sờ vào mắt cá bên chân trái của mình, ai, quả thật là không còn cảm giác vừa chạm đã đau như lúc trước rồi.

Đây là phương pháp trị liệu gì đây?

Vẻ mặt Dương Thiên Kỳ đầy vẻ kỳ quái!

Kỳ thật đây là một loại thủ đoạn trị liệu khá thường dùng trong trung y, nó có tên là "Bệnh ở trên thì trị ở dưới, bệnh bên trái thì trị bên phải" .

Bình Luận (0)
Comment