Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208 - Bông Hoa Trong Nhà Kính!

Chương 208 - Bông Hoa Trong Nhà Kính!
Chương 208 - Bông Hoa Trong Nhà Kính!

Phải biết rằng kinh mạch trải dài trên khắp cơ thể con người đều có liên kết với nhau, có người bong gân chân trái, qua vài ngày sau, khi chỗ bong gân gần như khỏi hẳn rồi, đối phương lại phát hiện bỗng nhiên chân phải của mình bắt đầu đau đau.

Sau đó ngồi nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng hiểu được rốt cuộc là mình đã bong gân ở đâu rồi.

Xày ra trường hợp này là vì người nọ vốn không biết rõ về hướng đi của khí huyết ở bên trong kinh mạch trên cơ thể con người chúng ta, đương nhiên sẽ không biết được nguyên nhân vì sao loại bệnh khí nọ sẽ di chuyển.

Trần Khánh trị liệu chân phải của Dương Thiên Kỳ, đó là căn cứ vào nội dung "Người am hiểu dùng châm sẽ biết cách từ âm dẫn dương, từ dương dẫn âm, lấy phải trị trái, lấy trái trị phải" trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn · Âm Dương Ứng Tượng Đại Luận Thiên.

Mà nói đến câu ‘bệnh bên trái thì trị bên phải, bệnh bên phải thì trị bên trái’, lại cần phải đề cập tới Cự Thứ và Mâu Thứ [1], hai loại thủ pháp này đều là lựa chọn phù hợp nhất để biểu hiện nội dung ấy ra ngoài.

[1] : Mâu Thứ hoặc Mậu Thích, là tên của một loại thứ pháp, mâu có nghĩa là đan xen với nhau, trong Tố Vấn - Mâu Thứ Luận (Mậu Thích Luận Thiên) có viết "Mâu Thứ, dùng trái dẫn phải, dùng phải dẫn trái…”

Trần Khánh đã quên học Mâu Thứ, nhưng Cự Thứ hắn lại thuộc nằm lòng.

Vừa rồi, khi hắn trị bệnh cho dượng hai, đã dùng đến thủ pháp Cự Thứ, đồng thời cũng dùng tới một bộ huyệt vị phối hợp cực kỳ kinh điển, chuyên trị liệu bong gân mắt cá chân.

Thương Khâu Thấu Khâu Khư [2]!

[2] : nôm na là một châm thấu hai huyệt, đánh thông mắt cá chân trong và mắt cá ngoài, đồng thời điều trị cả hai.

Danh như ý nghĩa, ngân châm sẽ bắt đầu tiến vào từ huyệt Thương Khâu [3], đi qua hai đường gân lớn bên dưới mu bàn chân, rồi dừng lại ở huyệt Khâu Khư [4]. Tuyệt đối không được châm xuyên qua huyệt Khâu Khư, để đầu nhọn của ngân châm lộ ra ngoài. Làm như vậy là thủ pháp trị liệu sai lầm rồi.

[3] : Vị trí huyệt Thương Khâu: tại phần lõm phía dưới và phần trước của mắt cá nhân, trên cao là gân cơ chân sau, sát khe của khớp gót chân, sên và thuyền.

Tác dụng: Hỗ trợ điều trị viêm dạ dày, viêm ruột, suy giảm tính năng tiêu hóa, đau mắt cá nhân, tăng khả năng hoạt động của tạng Tỳ, loại bỏ đàm ra khỏi cơ thể tác nhân gây nên đầy bụng, chướng bụng, lúc nào cũng muốn nghỉ nhiều, tâm trí không ổn định, không tập trung, triệu chứng liên quan tới giọng nói, căng cứng gốc lưỡi, mất giọng đột ngột.

[4] : Huyệt Khâu Khư nằm trong chỗ lõm phía trước và bên dưới mắt cá ngoài.

Tác dụng: sưng đau khớp cổ chân, đau cẳng chân, đau gối, đau hông, đau sườn ngực, vẹo cổ, mắt có màng, chuột rút.

"Dượng hai, hiện tại dượng cảm thấy mắt cá chân phải thế nào?" Trần Khánh dùng sức ấn một chút xuống mắt cá chân phải của Dương Thiên Kỳ.

"Tê ~~ vì sao dượng lại có cảm giác mắt cá chân phải bắt đầu đau rồi?" Dương Thiên Kỳ vội vàng rụt chân, rồi đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trần Khánh.

Trần Khánh cười cười lập tức rút ngân châm ra: "Được rồi, dượng hai, dượng đứng lên đi hai bước xem."

Đi ư?

Dương Thiên Kỳ bày ra dáng vẻ ngơ ngác, không sao hiểu nổi, nhưng vẫn đặt chân phải về phía sau, rồi thật cẩn thận mà dùng nó tới chống đỡ thân thể của chính mình.

Hả?

Không đau?

Dương Thiên Kỳ lại thật cẩn thận chuyển thêm một chút áp lực qua bên chân trái, kết quả là cả chân trái cũng không xuất hiện loại cảm giác đau đớn như trước kia nữa.

Tiếp theo, Dương Thiên Kỳ dứt khoát tiến lên một bước nhỏ, chờ đến lúc toàn bộ trọng tâm đều rơi xuống chân trái, ông ấy vẫn không cảm thấy đau nhức…

Vậy là Dương Thiên Kỳ lại tiếp tục tiến về phía trước thêm hai bước nữa.

Ơ? Thật sự ổn hơn rồi?

Dương Thiên Kỳ không chịu ngừng lại, cũng nhân tiện tiến thêm vài bước xung quanh vị trí sofa, rồi vô cùng kinh ngạc xác thực rằng… chân mình thật sự không còn đau đớn nữa.

"Lợi hại nha Trần Khánh, mới qua vài phút, em lại chữa khỏi cho ba ba của anh rồi?" Trong ánh mắt Dương Các tràn đầy kinh ngạc.

Loại tình huống này... giống hệt những vị thần y thường xuất hiện trên phim truyền hình!

Châm đến bệnh trừ!

"Ôi, Tiểu Khánh, thật không ngờ cháu cũng lợi hại như vậy, rất giỏi nha!" Đường Du Nhiên cười ha hả, khen ngợi không thôi.

Trần Khánh cũng không khiêm tốn quá mức, chỉ ăn ngay nói thật: "Hiện tại dượng hai có thể đi dạo bình thường, không gặp phải vấn đề gì, nhưng nếu dùng sức ấn vào mắt cá chân, vẫn sẽ có cảm giác đau đớn. Đương nhiên hiện giờ, tình trạng bong gân kia đã không ảnh hưởng đến hành động của dượng nữa rồi. Tối nay dượng ngủ một giấc, hẳn là ngày mai có thể đi ra ngoài hoạt động thân thể một chút."

Đây cũng là một đặc điểm lớn trong quá trình trị liệu của trung y, vĩnh viễn chỉ làm suy yếu bệnh khí, khiến cho chính khí trong cơ thể người bệnh chiếm thượng phong, sau đó sẽ dựa vào bản thân người bệnh chậm rãi khôi phục trở lại, mà không phải thay thế thân thể người bệnh đi đấu tranh cùng bệnh khí.

Như vậy chẳng khác nào đã bồi dưỡng khiến cho chức năng bên trong thân thể người bệnh trở thành một đứa trẻ to xác!

Tình huống này cũng giống như một vài vị phụ huynh chăm sóc con cái của mình, cái này có thể ăn, cái kia không thể ăn, cái này bẩn không thể đụng vào, cái kia có vi khuẩn phải né tránh.

Bọn họ chỉ hận không thể nuôi con cái nhà mình trong môi trường chân không!

Chờ về sau, đứa con sẽ trở nên mẫn cảm, mẫn cảm với cái này, mẫn cảm với cái kia, chỉ cần tùy tiện ăn thứ gì đó khác lạ một chút thôi, kiểu gì cũng sẽ tiêu chảy, chỉ cần tùy tiện gặp lạnh một chút thôi, kiểu gì cũng sẽ cảm mạo.

Vì sao?

Còn không phải vì được bảo vệ quá tốt ư?

Người ta đều nói bông hoa trong nhà kính không chịu nổi gió táp mưa sa, nhưng chân lý này cũng đúng với thân thể con người, vậy mà bọn họ lại quên mất!

"Tiểu Khánh, cám ơn cháu nha!" Sau khi Dương Thiên Kỳ được trải nghiệm sự lợi hại của trung y rồi, ông ấy cũng thiệt tình mở miệng nói cảm ơn Trần Khánh.

"Dượng hai khách khí rồi." Trần Khánh cười nói.

"Ai nha, mọi người đừng khen ngợi nhóc con này nữa. Nó học tới mười mấy, hai mươi năm rồi, có thể chữa cái chân bị bong gân cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Tạ ơn đến tạ ơn đi như vậy, cũng quá khách sáo rồi." Đường Du Du nói.

Lời nói của Đường Du Du cũng khiến cho khung cảnh khách sáo xung quanh nhanh chóng được xóa bỏ.

Bình Luận (0)
Comment