"Nếu cô chưa từng nghe nói đến chuyện này, chắc là cô từng nghe nhắc tới khái niệm mùa cảm mạo rồi?"
Trần Khánh nói có chút nhiều, nhưng cũng không còn cách nào khác, điểm khó xử nhất khi trung y tọa chẩn chính là chỗ này.
Bởi vì bác sĩ không chỉ phải hiểu trung y, còn phải hiểu cả tây y nữa, hơn nữa còn phải dùng những tri thức bên trong tây y để giảng giải về tri thức bên trong trung y.
Như vậy ở thời điểm chữa bệnh, mới có thể làm cho người bệnh tin phục.
Nếu không, kể cả khi những lời bác sĩ nói có vẻ nho nhã, nhưng người bệnh lại nghe không hiểu gì, đương nhiên độ tín nhiệm của bọn họ với bác sĩ sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Cũng may, năm năm học đại học Trung Y của Trần Khánh cũng không phải là học không, ít nhất là một chút tri thức về tây y, hắn cũng có hiểu biết nhất định, dù không phải rất sâu, nhưng đủ dùng.
À! !
Nghe được mấy chữ mùa cảm mạo nào, Phan Tịnh Tịnh lập tức giật mình.
Cũng đúng nha!
Đúng là thời tiết sẽ làm con người nhiễm bệnh!
Thêm nữa là bác sĩ trẻ này tốt thật, những lời hắn nói đều thật thông tục dễ hiểu.
"Bác sĩ, vậy anh mau chữa cho tôi đi." Phan Tịnh Tịnh nói.
Trần Khánh đứng dậy, nhanh chóng lấy ra hộp châm: "Thả lỏng một chút nhé, tiếp theo tôi sẽ dùng châm thứ trị liệu cho cô, đừng sợ."
Phan Tịnh Tịnh liếc mắt nhìn Trần Khánh lấy ra một cây châm dài, trong lòng không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đây là muốn châm vào cô sao?
Trần Khánh đi tới trước mặt Phan Tịnh Tịnh, một tay đỡ lấy đầu cô ấy, một tay nắm ngân châm.
Lần này, những huyệt mà hắn lựa chọn là: huyệt Hợp Cốc, huyệt Thiên Tỉnh, huyệt Phong Trì, huyệt Thừa Khấp, huyệt Tứ Bạch, huyệt Thiếu Trạch.
Huyệt Hợp Cốc có tác dụng tán phong thanh nhiệt, điều hòa doanh vệ, huyệt Thiên Tỉnh phối với huyệt Phong Trì sẽ đánh thông khí cơ tam tiêu, lấy đó để trợ giúp hoạt động giải biểu thanh nhiệt.
Nhưng vậy còn chưa đủ, bởi vì thổ cam mọc ngay bên dưới mí mắt, nên cần phải phối xứng trị liệu thêm cả huyệt Thừa Khấp, huyệt Tứ Bạch nữa, cuối cùng là huyệt Thiếu Trạch, ở nơi này cần phải trích máu, mới đạt đến hiệu quả thanh nhiệt giải độc!
Ngoại trừ huyệt Thiếu Trạch cuối cùng, Trần Khánh đều dùng tới thủ pháp Thấu Thiên Lương ở những huyệt vị khác.
Phải biết rằng, thổ cam vốn là nhiệt chứng, cho nên thủ pháp trị liệu chủ yếu cũng là tả châm (tả 泻 này là tháo), mà Thấu Thiên Lương vốn là đỉnh cấp châm pháp trong tả châm, khẳng định là hiệu quả của nó sẽ tốt nhất.
Nhưng ngay trong quá trình Trần Khánh trị liệu, Phan Tịnh Tịnh cũng mắt to mắt nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí mũi của mình.
Cô tinh tường thấy được Trần Khánh vừa dùng kim đâm lên mặt cô, sau đó, bắt đầu ra ra vào vào.
Đáng sợ!
Thật là đáng sợ!
Nhưng cô lại không dám động, cô sợ chỉ cần mình động đậy, dù chỉ một ngón tay thôi, cũng có thể làm Trần Khánh châm lệch.
Nha ~!!!
Hắn châm xuống mí mắt cô! ! !
Lại xuống dưới một chút, lại xuống dưới một chút nữa rồi, trời ơi, lỡ đâu hắn chọc vào nhãn cầu thì biết làm sao bây giờ!
Tôi còn trẻ lắm, tôi không muốn bị mù đâu! ! !
Phan Tịnh Tịnh có cảm giác mí mắt của mình đang run lên, nhưng cô lại cố gắng hết mức để khống chế chính mình không cho mí mắt run rẩy.
Trần Khánh nhìn ra cô ấy đang khẩn trương, lập tức cười cười an ủi: "Không có việc gì đâu, chuyện này rất an toàn, cô đừng khẩn trương."
Phan Tịnh Tịnh ngoài cười nhưng trong không cười, liếc nhìn Trần Khánh một cái, sau đó, lại vội vàng khống chế tầm mắt của chính mình, tuyệt đối không được nhìn chằm chằm vào ngân châm.
Đừng khẩn trương?
Hừ, để tôi tới châm con mắt anh thử xem anh có bình tĩnh nổi không!
Bỗng nhiên Phan Tịnh Tịnh lại có cảm giác nụ cười trên mặt Trần Khánh giống hệt nụ cười của ma quỷ.
Hắn… đến tột cùng là hắn làm như thế nào để có thể vừa nghiêm trang dùng châm chọc lên mặt người ta, vừa có thể mỉm cười bảo người ta đừng sợ…
"Cô còn đau không?"
Ngân châm ra ra vào vào ở trên mặt Phan Tịnh Tịnh chừng mười phút, sau đó, Trần Khánh đã nhanh chóng rút toàn bộ châm ra.
Đau ư?
Tới lúc này, Phan Tịnh Tịnh mới giật mình tỉnh táo lại từ trong sợ hãi. Tiếp đó, cô ấy theo bản năng thử dùng tay chạm vào mắt trái mình một chút, muốn kiểm tra cái lẹo kia.
Ai?
Thực sự không đau nữa rồi!
Hơn nữa, vì sao cô ấy lại có cảm giác cái lẹo kia nó nhỏ hơn một chút rồi?
Phan Tịnh Tịnh lập tức lấy ra một chiếc gương trang điểm từ trong túi xách của mình, vừa mở ra là vội vàng soi gương mặt mình vào.
Ai ngờ vừa nhìn một cái Phan Tịnh Tịnh lại sợ đến ngây người!
Bởi vì cái lẹo ấy không chỉ nhỏ đi, mà vùng sưng đỏ trước đó cũng tiêu bớt đi rất nhiều, màu da bên dưới mí mắt cũng trở về trạng thái bình thường hơn một chút.
Tuy vẫn còn bệnh, nhưng không còn khoa trương như lúc cô ấy mới đến nơi này nữa rồi.
Oa!
Chuyện này... chuyện này cũng quá thần kỳ đi!
Vừa rồi đối phương đã trị liệu bao lâu nhỉ, có đến nửa giờ hay không?
Rõ ràng là nhanh hơn nhiều so với lúc cô ấy làm tiểu phẫu!
Từ khi nào mà trung y lại trở nên lợi hại như vậy?
Không uống thuốc không dùng dao kéo, chỉ dùng vài cây châm, tinh tế đâm vài cái, vậy mà căn bệnh lại ổn định hơn rồi.
Không thể tưởng tượng nổi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Phan Tịnh Tịnh hoàn toàn không thể hiểu được loại thủ đoạn trị liệu này.
Đối phương chỉ đâm tới tới lui lui trên mặt cô hơn mười phút, chỉ thế thôi, tuyệt không chạm vào cái lẹo của cô, nhưng đến cuối cùng, cái lẹo bên dưới mí mắt kia lại tiêu đi thiệt nhiều rồi?
Hơn nữa càng kỳ quái chính là, ở thời điểm Trần Khánh tự mình châm kim cho cô, cô lại cảm nhận được một chút mát mẻ rất rõ ràng xuất hiện trên mặt mình, đặc biệt là ở vị trí của cái lẹo kia.
Giống như một luồng gió lạnh do mở điều hòa vậy, nhưng khác là luồng gió lạnh kia chỉ chuyên môn thổi vào cái lẹo của cô thôi, và chỉ chốc lát sau, cô đã cảm thấy dưới mắt mình vô cùng thoải mái rồi.
Chỉ là lúc ấy Trần Khánh còn đang châm kim, cô không dám lộn xộn, bởi vậy mới không nói gì.
"Bác sĩ, anh... Tôi... cái kia, cái này được rồi sao?" Trong lúc nhất thời, Phan Tịnh Tịnh cũng không biết mình nên nói điều gì mới tốt.