Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217 - Đây Lại Là Loại Logic Gì Chứ?

Chương 217 - Đây Lại Là Loại Logic Gì Chứ?
Chương 217 - Đây Lại Là Loại Logic Gì Chứ?

Trần Khánh rất thích quan sát vẻ mặt kinh ngạc đến không biết nên nói gì của người bệnh sau khi được mình chữa khỏi.

Ừm, hắn rất hưởng thụ quá trình này.

"Đúng, châm thứ đã kích thích tới huyệt vị của cô rồi. Sau khi trở về, thổ cam trên mí mắt cô sẽ chậm rãi tiêu tan, nhưng một tháng gần đây, cô phải cố gắng hết mức đừng có ăn mấy món cay nóng nhé. Nguyên nhân khiến thổ cam bùng nổ không chỉ bởi vì phong nhiệt, còn vì tỳ hư thấp nhiệt, tỳ vị tích nhiệt nữa, mùa hè năm nay quá nóng, bệnh thấp cũng nghiêm trọng hơn, cho nên căn bệnh này của cô là loại dễ dàng phát sinh nhất. Chờ mùa hè này qua đi, cô lại có thể thưởng thức một chút đồ ăn cay nóng rồi." Trần Khánh cười nói.

Nghe được mình vẫn có thể ăn cay, Phan Tịnh Tịnh hơi ngập ngừng vài giây, mới mở miệng hỏi: "Vậy bác sĩ, nếu bây giờ tôi lại ăn cay, có thể mọc mụn hay không?"

Trần Khánh cười nói: "Mùa hè qua sẽ đỡ, nhưng tuyệt đối không được ăn bừa bãi. Ngay cả lúc bình thường, cô vẫn phải chú ý bảo vệ tỳ vị của chính mình. Nếu tỳ vị bị hao tổn, rất nhiều bệnh sẽ kéo nhau tìm tới. Đương nhiên, mọc mụn như vậy cũng không đáng sợ, nó chỉ là nhiệt độc trong cơ thể cô đang phát tán ra ngoài mà thôi, nhớ là khi mọc mụn tuyệt đối đừng dùng thuốc men ép nó phải quay trở về bên trong. Làm như vậy không tốt cho thân thể!"

Nha?

Đây lại là loại logic gì chứ?

Chẳng lẽ về sau khi trên mặt cô mọc mụn, cô lại phải mặc kệ nó, không được chữa trị?

Phan Tịnh Tịnh vội vàng hỏi: "Bác sĩ, ý của anh là khi tôi dùng những loại thuốc thoa ngoài da kia, chẳng những không thể chữa được mụn trên mặt, ngược lại còn có thể làm tình trạng mụn của tôi càng thêm nghiêm trọng?"

Trần Khánh cười nói: "Tôi lấy ví dụ cô nghe nhé, nếu cô phát hiện ra trên một thân cây có một phần vỏ bị thối rữa, thì tín hiệu này cho thấy bản thân nó đã xuất hiện vấn đề rồi, và kể cả khi cô trát phấn ra ngoài phần vỏ này, quét sạch toàn bộ vi khuẩn bên ngoài lớp vỏ nọ, cũng chỉ là trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc được. Con người cũng là như vậy, nguyên nhân căn bản khiến trên mặt cô mọc mụn là ở tỳ vị và nhiệt tà.”

“Nói đơn giản thế này, khi cô ăn đồ cay nóng mà không thấy mọc mụn, nghĩa là công năng tỳ vị của cô cũng không tệ lắm, không cần lo lắng quá nhiều, mà kể cả khi nổi mụn, cũng có nghĩa là các cơ quan nội tạng trong thân thể đang tự mình phát ra tín hiệu cảnh cáo cho cô. Và một khi cô hủy diệt tín hiệu này, thậm chí là áp chế độc tố, không cho chúng tiết ra ngoài, thì thời gian lâu dài trôi qua, trong cơ thể cô sẽ xuất hiện vấn đề lớn."

"Hiện tại, có rất nhiều người đều nói rằng, rõ ràng là bình thường tôi chẳng có bệnh tật gì cả, vì sao vừa tới kiểm tra một cái lại phát hiện ra một đống bệnh tật rồi? Kỳ thật mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy, căn cứ theo tình huống ngày hôm nay ăn cay, ngày mai mọc mụn để biết rằng, thân thể chúng ta phản ứng rất nhanh, chẳng qua cho tới bây giờ, có rất nhiều người đều không hề để ý đến những loại phản ứng này thôi. Hiện tại tôi nói những điều này cho cô biết, cũng hi vọng cô, ngoại trừ chú ý đến làn da bên ngoài, cũng nên quan tâm một chút tới ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể."

"Một cái thổ cam đã ảnh hưởng đến cuộc sống của cô rồi, nếu một vài loại bệnh nặng hơn bộc phát thì sao? Tự cô hãy suy ngẫm đi, nó sẽ gây nên ảnh hưởng lớn tới mức nào cho cuộc sống của cô chứ? Đương nhiên, tôi chỉ nói cho cô biết thế nào là khỏe mạnh chân chính thôi, còn có nghe hay không lại nằm ở cô. Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác, cô cứ đi thanh toán thôi."

Trần Khánh đã nói xong nhưng Phan Tịnh Tịnh không hề đứng dậy.

Cô đang cẩn thận ngẫm lại những lời Trần Khánh vừa nói.

Đúng là cô không hiểu trung y, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy những lời Trần Khánh nói kia… đặc biệt có đạo lý.

Kỳ thật vấn đề mọc mụn này đã gây phiền toái cho cô rất nhiều năm rồi.

Khoảng bảy tám năm trước cô ăn cay còn lợi hại hơn, nhưng ở thời điểm ấy làn da của cô đặc biệt đẹp, mềm mại, mịn màng, tưởng như có thể nặn ra nước. Có điều, khi số tuổi gia tăng, cô lại từ từ xuất hiện tình huống mọc mụn.

Từ đó về sau, không cần biết cô dùng loại thuốc gì, đều chỉ có thể chữa khỏi tạm thời, một khi ăn cay, sẽ lập tức tái phát, nhanh đến kinh người.

Nhưng nói thật là cô chưa từng miệt mài theo đuổi vấn đề này, bởi vì những người bạn bên cạnh cô cũng có chung tình trạng như vậy. Hơn nữa mỗi khi cả nhóm bàn đến loại chuyện này, tuy trong lòng cũng có phiền não, nhưng gần như không một ai coi đây là vấn đề nghiêm trọng, cần phải đặc biệt quan tâm.

Không phải nó chỉ là một nốt mụn thôi sao, dùng chút thuốc là được rồi.

Hiện giờ xem ra, đúng là nó không chỉ đơn giản là một nốt mụn như vậy!

"Ách, bác sĩ, vậy anh có biện pháp gì để hoàn toàn trị tận gốc bệnh tật này của tôi hay không? Tôi đã liên tục mọc mụn suốt bảy, tám năm rồi." Phan Tịnh Tịnh hỏi.

Trần Khánh cười cười: "Được rồi, vậy cô vươn tay tới đây tôi bắt mạch xem sao."

Phan Tịnh Tịnh tỏ ra tích cực vô cùng, Trần Khánh vừa nói xong, cô lập tức đưa tay tới, hoàn toàn không còn một chút nghi ngờ nho nhỏ như lúc vừa đến đây nữa.

Lúc này, cô đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Trần Khánh rồi.

Trần Khánh đặt tay lên vị trí thốn quan xích của cô ấy, trong đầu đã vang lên một mảnh ồn ào nhốn nháo.

Trần Khánh vừa nghe nhóm ngũ tạng nói chuyện phiếm, vừa căn cứ vào mạch tượng phán đoán vấn đề của Phan Tịnh Tịnh.

Năm phút đồng hồ sau, Trần Khánh buông tay.

"Tình huống của cô là tỳ vị hư can hỏa vượng, cũng có nghĩa là tiêu hóa không tốt, dễ dàng bốc hỏa, nhưng bệnh trạng khá là nhẹ, tạm thời còn không cần phải trị liệu, chỉ cần cô tự điều chỉnh chế độ ăn uống của mình là được. Đừng ăn đồ cay nóng vào một tuần trước và sau thời gian kinh nguyệt. Vấn đề này không quá lớn đâu, đừng nghe tôi nói xong rồi tự mình dọa chính mình, cho rằng mình đã mắc phải một căn bệnh nào đó cực kỳ nghiêm trọng rồi, cứ bình tâm là tốt rồi. Nếu cô thực sự cảm thấy bản thân không thoải mái, ví dụ như trên người đau ở đâu đó, như đau răng, mất ngủ, ban đêm bừng tỉnh vân vân… Những tình huống đó là cần phải vô cùng chú ý, tốt nhất là đi tới xem bệnh một chút." Trần Khánh cười nói.

Bình Luận (0)
Comment