Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218 - 'Thật Có Lỗi, Giải Phẫu Rất Thành Công, Nhưng Người Bệnh Bất Hạnh Qua Đời!’

Chương 218 - 'Thật Có Lỗi, Giải Phẫu Rất Thành Công, Nhưng Người Bệnh Bất Hạnh Qua Đời!’
Chương 218 - 'Thật Có Lỗi, Giải Phẫu Rất Thành Công, Nhưng Người Bệnh Bất Hạnh Qua Đời!’

Nghe vậy, rốt cuộc Phan Tịnh Tịnh cũng có thể thở nhẹ một hơi.

Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.

"Tốt tốt, cám ơn bác sĩ nha. Chuyện kia, tôi mạo muội hỏi anh một chút, anh tên là..." Phan Tịnh Tịnh hỏi.

"Trần Khánh, Khánh trong Phổ Thiên Đồng Khánh." Trần Khánh cười nói.

Bác sĩ Trần nha.

"Bác sĩ Trần, anh có tiện thêm Wechat không, về sau nếu tôi tìm anh xem bệnh có phương thức liên hệ cũng tiện lợi hơn." Phan Tịnh Tịnh cười nói.

"Được." Trần Khánh lấy điện thoại ra, thêm Phan Tịnh Tịnh làm bạn tốt.

Sau khi thêm phương thức liên hệ, Phan Tịnh Tịnh mới đứng dậy lễ phép đưa tay tới, nói: "Bác sĩ Trần, tự giới thiệu một chút, tôi là chủ nhiệm văn phòng ủy ban y tế, Phan Tịnh Tịnh."

Ủy ban y tế sao?

Đây chính là lãnh đạo trực tiếp của tất cả các bệnh viện nha!

Trần Khánh khẽ sửng sốt, ngay sau đó chợt kỳ quái hỏi han: "Cô là lãnh đạo của ủy ban y tế, hẳn là nên đi bệnh viện càng tiện lợi hơn mà? Vì sao cô lại tìm tới phòng khám trung y nho nhỏ của chúng tôi?"

Phan Tịnh Tịnh bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, đã tiểu phẫu hai lần nhưng nó vẫn tái phát. Về sau, tôi đi hỏi thăm rất nhiều nơi mới biết được bên này có một phòng khám trung y. Cuối cùng ôm tâm lý tới thử xem một lần, không nghĩ tới lại thật sự có hiệu quả."

Hoá ra là có chuyện như vậy!

Xem ra người làm việc ở cơ quan Nhà nước, cũng không tránh được quy trình này.

Trần Khánh lại cười nói: "Cô yên tâm, sau lần này, nó sẽ không tái phát đâu."

Phan Tịnh Tịnh cũng thực vui vẻ: "Lần này đi khám trung y tôi mới biết, đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt rồi, xem ra chúng tôi thực sự nên đề nghị với lãnh đạo một chút, phải cho trung y thêm một chút tài nguyên."

Trần Khánh vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, chỉ cần các cô không dựa theo quy định sách thuốc mà hung hăng tra xét chúng tôi là nhóm bác sĩ trung y đã cám ơn trời đất rồi. Về phần tài nguyên gì đó, cầm trong tay quá bỏng, dễ dàng làm người ta sinh hận."

Phản ứng của Trần Khánh thực sự đã làm Phan Tịnh Tịnh có chút ngạc nhiên.

Cô thực sự không nghĩ tới, rõ ràng mình nhắc đến những chuyện này là có ý tốt, vậy mà Trần Khánh kia chẳng hề vui vẻ, ngược lại, hắn còn biểu hiển như thể vừa cầm phải một củ khoai lang nóng phỏng tay, sau đó bối rối vô cùng mà ném trả lại cho cô.

Nhưng đó là cô không hề hay biết, khoảng mười mấy năm về trước, Hán Y Đường bọn họ đã bị ủy ban y tế điều tra ra vài chuyện.

Và chuyện chứng chỉ hành nghề y kia chỉ là một lần trong đó mà thôi.

Còn vài lần khác là có người tố cáo bọn họ dùng thuốc không đúng tiêu chuẩn.

Trong lòng biết rõ người bệnh mẫn cảm với một loại thuốc men nào đó rồi vẫn bỏ thêm thuốc Đông y mẫn cảm nọ vào trong đơn thuốc, tuy bọn họ đã chữa khỏi cho người bệnh, nhưng dùng thuốc không đúng tiêu chuẩn thì chính là không đúng tiêu chuẩn.

Nên phạt đương nhiên phải phạt!

Có thể nói rằng, Trần Tùng làm ông chủ nhiều năm như vậy, nhưng chuyện làm ông ấy sợ nhất chính là có người đi tới điều tra bọn họ.

Bởi vì, nếu bọn họ thực sự dùng lượng dược tề đúng tiêu chuẩn trong sách thuốc để chữa bệnh, thì Hán Y Đường này căn bản không thể mở được nữa.

Thử hỏi một câu, căn bản của Hán Y Đường là cái gì?

Là hiệu quả trị liệu!

Nghĩa là điều kiện tiên quyết để Hán Y Đường có được hết thảy mọi thứ như ngày hôm nay chính là bọn họ có thể chữa khỏi cho bệnh nhân hay không.

Nhưng rất nhiều phương thuốc đều cần dùng dược vượt qua tiêu chuẩn quy định trong sách thuốc. Nghĩa là muốn quá trình phù hợp quy định, thì kết quả không thể đạt tiêu chuẩn được.

Hai loại này chỉ có thể chọn một mà thôi!

Làm sao bây giờ?

Đương nhiên Hán Y Đường đã lựa chọn hiệu quả trị liệu.

Đó không phải là tra lần nào là chuẩn lần đấy hay sao?

"Bác sĩ Trần, nhìn kiểu gì cũng thấy hình như anh không quá hi vọng Hán Y Đường của mình đạt được càng nhiều tài nguyên hơn? Chẳng lẽ trung y phát triển lên, lại không phải chuyện càng có lợi hơn với các anh hay sao?" Phan Tịnh Tịnh hỏi.

Trần Khánh nhanh chóng giải thích: "Với hệ thống chữa bệnh hiện có, một khi chúng tôi bị nhét vào quân đoàn chính quy trong hệ thống vệ sinh, có nghĩa là chúng tôi nhất định phải thừa nhận hình thức quản lý như tây y, tài nguyên là nhiều, nhưng quyền tự chủ lại hoàn toàn không có. Cho nên, hiện tại rất tốt, so sánh với ủy ban y tế cho Hán Y Đường một chút tài nguyên, tôi cho rằng danh tiếng trong dân gian càng phù hợp với chúng tôi hơn. Chẳng phải cô cũng dựa vào danh tiếng của Hán Y Đường chúng tôi mà tìm đến nơi này sao?"

"Nhưng mà ở thời đại này, kể cả trung y cũng phải phát triển và hòa mình vào cùng y học hiện đại nha, nếu chỉ biết bảo thủ, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể sinh tồn bên trong vòng tròn nhỏ hẹp của chính bản thân mình thôi. Cũng có nghĩa là trung y vĩnh viễn đều không thể phát dương quang đại được, không phải như thế sao?"

Phan Tịnh Tịnh là một người đã đọc qua rất nhiều sách, cô ấy cho rằng hiện giờ Hoa Hạ đã và đang đi lên con đường hiện đại hóa rồi.

Cho nên trung y, vốn chân chính là nhánh thứ hai trong hệ thống y tế của đất nước, làm sao có thể tụt lại phía sau được?

Trung tây y kết hợp, hai chân cùng chạy, đây mới là tương lai của hệ thống y tế Hoa Hạ.

"Phan chủ nhiệm, có có từng nghe được một câu trên mạng như thế này không? Ý tứ đại khái là, bác sĩ từ trong phòng giải phẫu bước ra, sau đó đối mặt với người nhà bệnh nhân, nói thế này 'Thật có lỗi, giải phẫu rất thành công, nhưng người bệnh bất hạnh qua đời' ." Trần Khánh hỏi.

Vẻ mặt Phan Tịnh Tịnh thoáng ngưng lại.

Đúng là cô đã từng nghe nói qua câu này, nhưng chẳng phải đó là tình huống đều sẽ xảy ra trong phần lớn các bệnh viện sao?

"Có vẻ như chuyện này rất bình thường mà? Nói cho cùng, bác sĩ cũng không phải là Thần, vẫn sẽ có những bệnh nhân mà bọn họ không thể cứu chữa được. Tôi tin tưởng phòng mạch trung y cũng có những người bệnh không thể chữa khỏi mà, đúng không?" Phan Tịnh Tịnh nói.

Trần Khánh gật đầu: "Chủ nhiệm Phan, là cô không hiểu được ý của tôi. Đúng, bác sĩ không phải là Thần, trên đời này có quá nhiều các loại bệnh tật thiên kỳ bách quái, chắc chắn phải có người bệnh mà bác sĩ không thể chữa khỏi được. Trung y cũng không ngoại lệ, điểm này cô nói rất đúng, nhưng ở thời điểm bác sĩ chúng tôi chữa bệnh, rốt cuộc là quá trình quan trọng, hay là kết quả quan trọng? Hoặc nói theo một cách khác, rốt cuộc chúng ta nên dùng trình tự chính xác hay là dùng hiệu quả trị liệu để phán đoán trình độ chữa bệnh của một bác sĩ?"

Phan Tịnh Tịnh nhíu mày: "Ý của anh là, tiêu chuẩn quy tắc mà hệ thống y học hiện đại đang dùng để đánh giá trình độ của một bác sĩ đã xuất hiện sai lầm?"

Bình Luận (0)
Comment