Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365 - Bởi Vậy, Giáo Dục Và Y Tế Chính Là Lĩnh Vực Tuyệt Đối Không Thể Bị Tư Sản Đào Mòn!

Chương 365 - Bởi Vậy, Giáo Dục Và Y Tế Chính Là Lĩnh Vực Tuyệt Đối Không Thể Bị Tư Sản Đào Mòn!
Chương 365 - Bởi Vậy, Giáo Dục Và Y Tế Chính Là Lĩnh Vực Tuyệt Đối Không Thể Bị Tư Sản Đào Mòn!

"Lại nói, tốt xấu gì người nhà tôi cũng là bác sĩ, không sợ sinh bệnh. Nếu đổi lại là một gia đình bình thường khác thử xem, chi phí sinh sản, chi phí giáo dục, chi phí chữa bệnh, chi phí sinh hoạt, bốn tòa núi lớn áp xuống, người trẻ tuổi làm sao còn không gian mà thở nữa đây?"

"Vài năm trước quốc gia chém giáo dục một đao, cải biến bố cục thị trường hoá giáo dục, đã giảm bớt được một chút gánh nặng. Hiển nhiên thị trường y liệu hoá cũng trốn không thoát được quá trình này đâu. Cái gọi là ‘văn minh kỳ tinh thần, dã man kỳ thể phách’ [1] kia, tố chất thân thể và tư tưởng văn hóa đều là điều mà chúng ta hướng tới từ khi thành lập đến nay.”

[1] : Câu này có nghĩa là ‘Thông qua học tập, chúng ta có thể nâng cao trình độ tinh thần, kiến thức văn hóa và thái độ đúng mực, rồi thông qua rèn luyện thể chất, chúng ta có thể cải thiện tố chất thân thể và tăng cường sức khỏe.’ Đây là những lời Mao Trạch Đông từng phát biểu trên tạp chí “Tân Thanh Niên” vào năm 1917.

“Vị lãnh đạo đời đầu vẫn thường nói như thế, bởi vậy, giáo dục và chữa bệnh chính là lĩnh vực tuyệt đối không thể bị tư sản ăn mòn, đây là nguyên nhân vì sao dù trên phương diện quyết sách không có trung y, nhưng tư tưởng do chúng tôi nói lên vẫn được bên trên tán thành."

Triệu Ninh Quân liếc mắt nhìn Quách Bạch Gia một cái, nói: "Với điều kiện nhà ông mà cháu trai ông vẫn lo về tiền bạc sao?"

Câu này không phải Triệu Ninh Quân đang khinh thường Quách Bạch Gia, bởi vì trong thời đại này, chỉ cần học được trung y thì hiển nhiên không phải lo lắng đến chuyện thu nhập nữa rồi.

Đương nhiên, thu nhập sẽ không tới mấy triệu hoặc là hơn chục triệu tệ, nhưng muốn kiếm được mấy trăm ngàn tệ lại chẳng quá khó khăn.

Đúng là ở xã hội hiện giờ, mấy trăm ngàn tệ cũng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng hiển nhiên là người có trong tay khoản tiền đó vẫn thoải mái sinh hoạt, không đến mức phải ôn nghèo kể khổ, suy cho cùng, có hơn một nửa người Hoa Hạ cũng không kiếm được khoản tiền này.

(Tỷ giá đồng nhân dân tệ so với đồng Việt Nam là 3.335,29.

100.000 NDT = 333.529.000 VND.)

Quách Bạch Gia làm bác sĩ nhiều năm như vậy, nếu bảo mấy triệu tệ cũng không lấy ra được, chẳng phải là đang nói hươu nói vượn sao?

E rằng, khoản tiền ông ấy kiếm được trong vài chục năm làm bác sĩ tây y của mình, cũng vượt quá con số này rồi.

"Tôi biết thằng nhóc kia chỉ lấy lý do này ra làm cái cớ mà thôi, nhưng lời nó nói cũng không phải không có đạo lý. Áp lực về vật chất vốn đang tồn tại trong xã hội của chúng ta." Quách Bạch Gia nói.

Triệu Ninh Quân cười cười: "Dựa theo những gì ông nói, đúng là trung y thật sự có hi vọng phục hưng rồi!"

Quách Bạch Gia cười nói: "Đương nhiên, nhưng khẳng định rằng cả ông lẫn tôi đều không được nhìn thấy ngày đó đâu."

Triệu Ninh Quân khoát tay: "Không được nhìn thấy cũng chẳng sao cả."

Quách Bạch Gia phun nước bọt nói: "Nhiều lời vô nghĩa, đương nhiên là ông chẳng sao rồi, vì người ra sức là tôi cơ mà."

Triệu Ninh Quân bĩu môi: "Thế thì đã làm sao? Ông ra sức nhưng người chân chính có thể phục hưng trung y chính là đám nhóc con như Trần Khánh kia kìa."

Quách Bạch Gia đồng ý với lời này.

Đúng là tương lai của trung y đang nằm trong tay những người trẻ tuổi như Trần Khánh.

"Lại nói tiếp, hôm nay Trần Khánh làm ở trung y viện hay làm ở trong này?" Quách Bạch Gia hỏi.

"Phòng khám bệnh số bốn đó. Nếu ông muốn tới tìm nhóc con kia thì vào trong đó đi, vừa lúc tôi còn phải tọa chẩn, đợi chút nữa tôi lại đưa ông ra quảng trường Tàng Long nhảy khiêu vũ." Triệu Ninh Quân nói.

"Muốn nhảy ông đi mà nhảy, tôi không đi." Quách Bạch Gia trực tiếp từ chối.

"Ông nhìn ông xem, đã làm y cả đời rồi, còn có vài năm cuối cùng để hưởng thụ cũng không hưởng thụ được sao?" Triệu Ninh Quân vui cười nói.

"Tại tôi hơi xấu hổ." Quách Bạch Gia liên tục gãi đầu.

"Đúng là vô vị, chẳng có một chút tế bào nghệ thuật nào cả, vậy tự ông đi dạo đi, tôi vào tọa chẩn." Triệu Ninh Quân nói.

"Ừm." Quách Bạch Gia cũng không coi mình là người ngoài, sau khi Triệu Ninh Quân vào phòng mạch số một, ông ấy cũng tự mình làm việc của mình, đi thẳng vào bên trong.

Chỉ chốc lát sau, Quách Bạch Gia đã bước đến phòng mạch số bốn.

Trần Khánh đang ngồi bên trong, trên tay cầm một quyển sách thuốc.

Ở bên cạnh hắn lại có một đứa nhỏ, nó cũng học theo hắn cầm cuốn sách thuốc trên tay, nhíu mày đọc.

Quách Bạch Gia cười cười, chậm rãi đi vào phòng mạch.

Ngay khoảnh khắc ông ấy bước qua cửa, Trần Khánh đã cảm nhận được vừa có người đi tới. Tại thời điểm nhìn thấy người nọ là Quách Bạch Gia, hắn lập tức kinh ngạc mà đứng lên.

"Quách lão?" Trần Khánh nụ cười tươi đầy trìu mến: "Không phải Triệu gia gia đã nói hơn một giờ nữa ông mới đến sao?"

Triệu Ninh Quân có nói với Trần Khánh về chuyện Quách Bạch Gia sẽ đến Hán Y Đường vào hôm nay.

Quách Bạch Gia cười nói: "Ta lên tàu điện ngầm trước, chờ tới lúc đến nơi này rồi mới điện cho Triệu lão đệ biết tin. Ta có nghe Học Quân nói, cháu đã giúp thằng bé không ít việc rồi. Những ngày qua thật vất vả cho cháu."

Trần Khánh cười nói: "Sao ông lại nói như vậy? Làm bác sĩ trị bệnh cứu người vốn là chức trách của cháu mà."

Huống chi còn có y điểm để kiếm nữa?

Sao có thể nói là vất vả được?

"Cậu bé này là..." Quách Bạch Gia nhìn về phía Hứa Văn Diệu.

"À, nhóc con này là học trò của cháu, Tiểu Hứa, mau gọi Quách lão đi." Trần Khánh nói.

"Quách lão." Hứa Văn Diệu nói.

Quách Bạch Gia nhìn Hứa Văn Diệu hai cái, sau đó lại nghiêng mình tỉ mỉ quan sát phần bên trái đầu của Hứa Văn Diệu.

"Không tồi, đứa nhỏ này rất thông minh, mắt nhìn học sinh của cháu khá tinh tường đó." Quách Bạch Gia cười nói.

Ừm?

Làm sao ông ấy nhìn ra được?

Trần Khánh có chút buồn bực, hỏi” "Quách lão, ông mới gặp thằng bé lần đầu tiên, vì sao có thể phán đoán Tiểu Hứa rất thông minh được?"

Quách Bạch Gia cười nói: "Ha hả, đây là thuật xem tướng đó. Cháu thử sờ vào phần xương gồ cao sau tai của mình đi. Nơi này là xương trí tuệ của chúng ta. Người có phần xương trí tuệ càng cao nghĩa là người nọ thông minh, ngược lại, xương trí tuệ càng bằng phẳng nghĩa là càng ngốc. Ở thời điểm chúng ta thu học trò, thường sẽ quan sát nơi này một chút.”

“Nhưng đương nhiên, trí tuệ vốn không phải tiêu chuẩn tuyệt đối để học y, phẩm tính của con người ngay thẳng hay gian trá mới là điểm mấu chốt. Lấy ví dụ như một người hai, ba mươi tuổi, giữa mũi và miệng không có đường trung tuyến, phát âm cũng sau lệch, người như thế bình thường chúng ta đều không thu làm học trò."

Bình Luận (0)
Comment