Thuật xem tướng?
Trần Khánh vươn tay sờ phần xương gồ cao sau tai mình. Dường như nơi này có gồ lên một chút thật.
Sau đó, hắn lại sờ phần xương gồ cao sau tai Hứa Văn Diệu, chợt phát hiện vị trí đó của cậu bé này còn cao hơn hắn một chút.
Khó trách trí nhớ của Hứa Văn Diệu lại vượt qua hắn, có vẻ như đây chính là phần thưởng do lão Thiên gia ban tặng!
Trần Khánh tò mò hỏi: "Quách lão, ông học được thuật xem tướng từ đạo gia sao?"
Quách Bạch Gia gật gật đầu: "Đương nhiên rồi, kỳ thật trung y cổ đại vốn bắt nguồn từ đạo gia. Rất có khả năng những vị trung y nổi tiếng trong lịch sử đều là đạo sĩ. Phải biết rằng, sở học của đạo gia rất rộng. Hẳn là cháu cũng từng nghe nói đến Huyền Môn Ngũ Thuật của đạo gia? Ngũ thuật này gọi là Sơn Y Mệnh Tướng Bốc, y chính là một dạng năng lực trong đó. Nói vậy để hiểu rằng, trên thực tế, trung y hiện tại của chúng ta đã bị bỏ trống rồi."
Trần Khánh đã nghe nói đến khái niệm Sơn Y Mệnh Tướng Bốc này rồi.
Hắn vẫn còn nhớ, Sơn chính là pháp môn tu luyện của đạo gia, bí thuật tu tâm dưỡng tính, còn bao gồm cả mấy thứ phù lục linh tinh khác nữa.
Hẳn là Bát Bộ Kim Cương Công và Chúc Do Thuật đều thuộc về một loại này.
Y đương nhiên là trung y rồi.
Mệnh là suy luận vận mệnh hiểu biết nhân sinh, cũng tương đương với quan kỳ hình tri kỳ nghĩa (Nhìn hình dáng bên ngoài, biết được ý nghĩa bên trong).
Bốc lại là sổ thuật bói toán.
"Quách lão, chỉ một môn trung y này đã đủ để người đời sau học tập rồi, ai còn có thể học được hết toàn bộ Sơn Y Mệnh Tướng Bốc chứ? Kia còn là con người nữa sao?" Trần Khánh nói.
Dù hắn có hệ thống hỗ trợ, cũng không dám nói chính mình có thể học được Huyền Môn Ngũ Thuật nha.
Quách Bạch Gia cười nói: "Ha hả, Hoa Hạ vốn là nơi địa linh nhân kiệt, tất nhiên sẽ có người làm được điều này. Lấy ví dụ như vị đạo trưởng mà ta bái sư kia chẳng hạn, ngài tinh thông Huyền Môn Ngũ Thuật, các sư huynh đệ của ngài cũng biết những điều này. Đương nhiên, đạo sĩ tinh thông Huyền Môn Ngũ Thuật cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng điều làm ta kính nể chính là, có một vị trung y thay đổi giữa chừng, nhưng cũng có thể học xong Huyền Môn Ngũ Thuật này.”
"Ai vậy ạ?" Trần Khánh kinh ngạc không thôi.
Không phải đạo sĩ, còn thay đổi giữa chừng vậy mà cũng tinh thông Huyền Môn Ngũ Thuật?
Chẳng lẽ là Thần tiên sao?
"Nghê Hiệp, một vị bác sĩ trung y vô cùng lợi hại ở Lưu Cầu bên kia."
Nghê Hiệp?
Trần Khánh biết người này.
Nhưng vị bác sĩ trung y này đã không còn tại nhân thế nữa.
Nghe nói là đối phương không bệnh tự nhiên mất, nhưng chưa quá 60 đã rời nhân thế như vậy, thật sự có chút đáng tiếc.
"Quách lão, ông đã từng gặp mặt đối phương ư?" Trần Khánh hỏi.
"Ha hả, hai chúng ta từng gặp mặt một lần. Lúc trước, có bác sĩ ở đại lục bên này của chúng ta mời ông ấy đến giảng bài. Ta cũng có may mắn được nghe qua, nội dung vô cùng thực phấn khích. Bản thân ông ấy là một người rất khôi hài, nghe bài giảng của ông sẽ không cảm thấy buồn tẻ vô vị. Tuy quan niệm của hai chúng ta có chút khác biệt, cũng từng tranh luận một hồi, nhưng cũng vì lý niệm có chút xung đột như vậy, mới khiến ta cảm nhận được rõ ràng hơn về sự lợi hại của đối phương."
"Người này từng học ba tháng Y Tông Kim Giám đã dám kê đơn, mà bệnh nhân lúc bấy giờ chính là chị gái của ông ấy. Sau lần đó, ông ấy chỉ dừng mười mấy năm đã học được Huyền Môn Ngũ Thuật. Tuy trình độ không bằng thầy ta, nhưng chỉ vậy thôi cũng là thế gian ít có rồi. Nếu ông ấy còn sống, chỉ sợ thành tựu sẽ càng cao hơn."
Nhắc đến Nghê Hiệp, trên mặt Quách Bạch Gia cũng không khỏi lộ vẻ tiếc hận.
Trần Khánh nghe vậy càng cảm thấy tương đối khiếp sợ.
Chỉ dùng mười mấy năm đã học được Huyền Môn Ngũ Thuật, đây là bật hack hả?
Lại nói, theo những gì Quách Bạch Gia miêu tả, hoàn toàn không khó để nghe ra, chỉ sợ y thuật của Nghê Hiệp không hề thua kém ông ấy, nếu không hai người bọn họ cũng không thể xung đột về lý niệm trên cùng một cấp bậc được.
Nói như vậy, hẳn là những thuật khác của đối phương cũng không tồi.
Chỉ mười mấy năm đã học được Huyền Môn Ngũ Thuật còn gia tăng tới loại trình độ này, thực sự có chút nghịch thiên.
Lại nói, thầy của Quách lão vốn là một nhân vật hơn trăm tuổi, ông ấy có thể so sánh Nghê Hiệp với thầy của mình như thế, đã là một loại thừa nhận rồi.
Chung quy lại, trên đời này vẫn có những thiên tài làm cho người ta không thể hiểu được mà!
"Quách lão, cháu nghe nói, ông ấy thường xuyên tuyên truyền văn hóa về y học ở hải ngoại, hiện tại trên internet vẫn còn sách lậu và video của ông ấy, khiến cho rất nhiều người đều học được trung y. Nói như vậy, cái chết của vị Nghê Hiệp kia có ẩn chứa … điều khuất tất gì đó hay không?" Trần Khánh vươn tay chỉ lên trời.
Phải biết rằng, từ sau khi học trung y và đọc một vài cuốn sách của đạo gia, Trần Khánh càng thêm tin tưởng thuyết pháp về vận mệnh.
Cái gọi là mệnh nghĩa là được trời định trước, ví dụ như nơi sinh, thời gian sinh, hay xuất thân gia đình … đều là những yếu tố quyết định mệnh của ngươi.
Cái gọi là vận lại do con người định trước, kể cả khi mệnh không tốt, nhưng chỉ cần về sau ngươi chịu cố gắng, tư tưởng khoáng đạt, rộng mở, thì hoàn cảnh này sẽ mang đến ảnh hưởng chủ đạo tới vận của ngươi.
Trong cuộc đời của mỗi con người đều sẽ có mấy lần cơ hội để sửa mệnh, và những cơ hội đó đều do vận định đoạt.
Cái này cũng giống như chơi trò vượt ải, mỗi một cửa ải đều có mấy lựa chọn để ngươi tự quyết định. Đương nhiên lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến những khu vực khác nhau, nhưng trên thực tế, ngay tại một khắc ngươi sinh ra kia, kết quả cuối cùng ẩn đằng sau những lựa chọn đó đã được định sẵn rồi.
Lấy ví dụ như có rất nhiều người mỗi ngày đều thức đêm, như vậy vốn dĩ hắn có sống đến tám, chín mươi tuổi, nhưng vì chính mình nắm giữ vận của mình, cho nên hắn mới sáu mươi mấy đã đi rồi, thậm chí lúc tuổi già còn bị bệnh viện tra tấn một phen, đào rỗng toàn bộ của cải rồi mới chết.
Mà nếu trong quá trình đó, hắn được giác ngộ, không làm thương tổn chính mình, như vậy hắn vẫn có thể đi đúng con đường vận mệnh của mình, lúc tuổi già không những thoát khỏi ốm đau tra tấn, còn có thể yên yên ổn ổn mà đi hết cuộc đời này.
Theo Trần Khánh suy đoán, khẳng định là đường đi của Nghê Hiệp không hề dễ dàng, như vậy theo một lẽ hiển nhiên, tình huống dù đối phương có chết vẫn phải đi con đường này, sẽ có liên quan đến vận mệnh.