Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 367 - Chương 367 - Nếu Y Học Không Tồn Tại Vì Trị Bệnh Cứu Người, Thì Nó Cũng Chẳng Có Giá Trị Gì Đáng Nói!!!

Chương 367 - Nếu Y Học Không Tồn Tại Vì Trị Bệnh Cứu Người, Thì Nó Cũng Chẳng Có Giá Trị Gì Đáng Nói!!!
Chương 367 - Nếu Y Học Không Tồn Tại Vì Trị Bệnh Cứu Người, Thì Nó Cũng Chẳng Có Giá Trị Gì Đáng Nói!!!

"Đúng là ông ấy từng công khai giảng dạy. Thậm chí trước khi quyết định truyền bá kiến thức về y học, ông ấy đã tự bốc cho mình một quẻ. Qủe đại hung, giảm thọ mệnh, nhưng ông ấy vẫn quyết định làm. Điểm này khiến ta vô cùng khâm phục."

"Nhưng mà… cần gì phải rối rắm về những chuyện này chứ? Con người tồn tại là vì điều gì? Chẳng phải là tìm cho mình một chuyện thú vị để đi làm sao? Nếu cứ đần đần độn độn mà sống hết một đời, thì kể cả trường sinh, cũng chẳng có lấy một chút thú vị nào." Quách Bạch Gia cười tủm tỉm nhìn Trần Khánh.

Nói vậy cũng đúng.

Trần Khánh sâu sắc thừa nhận điểm này.

Nếu chỉ vẻn vẹn là theo đuổi sinh mệnh bình thường, thì cứ học trung y rồi không đi làm nghề y là được, cả ngày chỉ ở nhà dưỡng sinh, tuyệt đối có thể sống rất lâu dài.

Nhưng nếu thực sự bước lên con đường này, Trần Khánh lại cho rằng, y học cũng chẳng thú vị đến vậy.

Nói đơn giản là, nếu y học không tồn tại vì trị bệnh cứu người, thì nó cũng chẳng có giá trị gì đáng nói.

Cho nên, giá trị của một bác sĩ trung y sẽ không được đong đếm dựa vào số tuổi của người ấy, mà được xây đắp nên nhờ số người vị bác sĩ kia từng cứu được.

"Quách lão, có phải nắm giữ Huyền Môn Ngũ Thuật kia mới được coi là một vị trung y chân chính hay không?" Trần Khánh hỏi.

Quách Bạch Gia cười ha ha nói: "Thứ này cũng không ít hao phí tinh thần đó, muốn hiểu được nó đã là chuyện cực kỳ khó khăn rồi, càng đừng nói đến chuyện học được, nhưng nếu cháu cảm thấy hứng thú với ngũ thuật này, cũng có thể bắt đầu nhập môn từ thuật xem tướng trước, đừng động đến thuật thuật bốc mệnh vội. Tạm thời nó không có trợ giúp quá lớn đối với."

"Về phần thuật xem tướng, kỳ thật nó cũng không phức tạp, càng chẳng quá mức thần bí, ngược lại, nó rất giống với vọng chẩn của trung y, chỉ khác là một loại xem khí sắc, còn một loại xem biến dạng mà thôi."

Trần Khánh không hiểu câu này có nghĩa gì, lập tức hỏi lại Quách Bạch Gia: "Vậy cái gì gọi là biến dạng ạ?"

Quách Bạch Gia cười nói: "Thuật xem tướng chú ý đến một đặc điểm đó là ‘quan kỳ hình tri kỳ nghĩa’, ở thời điểm một người đã phờ phạc, nghĩ ngợi lung tung trong một khoảng thời gian khá dài rồi, đôi mắt đối phương sẽ chuyển thành không có thần thái, mí mắt cũng tự nhiên mà sụp xuống, thời gian lâu dài, biến dạng sẽ sinh ra. Cháu chỉ cần nhìn thấy mí mắt của một người sụp xuống ở thời điểm tinh thần đối phương sung mãn, vậy đã đủ để phán đoán rằng mỗi ngày, đối phương đều có tâm sự trùng trùng, tính cách đa nghi, làm việc cẩn thận chặt chẽ rồi."

"Đương nhiên, chỉ dựa vào điểm này, hoàn toàn không đủ để khẳng định chính xác được, nhưng ví dụ này lại có thể nói lên một điều rằng, cũng là từ tâm sinh, nhưng mỗi một ý niệm trong lòng chúng ta đều sẽ phản ứng lên gương mặt. Đạo lý của thuyết pháp này, tương ứng với cách nói rằng các loại bệnh tật trong thân thể chúng ta, đều sẽ phản ứng lên gương mặt."

"Nếu cháu học được thuật xem tướng này, cháu hoàn toàn có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra người nọ có tính cách gì, là hào sảng, rộng rãi với người ngoài, hay là vì tư lợi, là phú quý hay là nghèo đói vân vân…."

"Đừng xem thường tác dụng của thuật xem tướng trong quá trình lành nghề y. Ta từng gặp được một người bệnh, khi đó bản thân ta còn chưa hiểu thông thuật xem tướng. Lần đó, ta vừa khám bệnh cho hắn xong, tới ngày hôm sau, hắn lại tới tìm ta nói cơ thể không thấy khá hơn. Chờ tới lúc ta khám lại một lần nữa cho hắn mới phát hiện ra rằng, người nọ vốn không uống thuốc, đối phương cố ý muốn gây khó dễ cho ta. Tình huống sau này cũng chứng minh phán đoán đó là đúng, bởi vì hắn vừa quay đầu ra ngoài cửa bệnh viện, đã cầm đơn thuốc do ta ký tên mà mắng ta là lang băm, bốc thuốc lung tung không chữa được hết bệnh cho hắn."

"Từ sau khi học thuật xem tướng, mỗi lần ta gặp phải loại người tâm thuật bất chính, mặt ngoài nói tin tưởng ta, nhưng sau lưng lại hung hăng mắng chửi như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được rồi. Từ đó, ta chính là người nắm giữ quyền chủ động, chỉ cần nói đơn giản một câu, bệnh tình phức tạp đề nghị đi tìm người khác khám chữa, là có thể đuổi rắc rối ra ngoài rồi."

Trần Khánh nở nụ cười.

Hắn cũng làm được điều này, nhưng không phải xem tướng, mà là vấn tâm.

Đương nhiên, khẳng định là tốc độ không có nhanh bằng xem tướng.

"Kỳ thật ngoại trừ nhìn bản thân hắn, thuật xem tướng cũng có thể nhìn được người nhà cảu hắn. Lấy ví dụ như hai bên ấn đường của chúng ta, bên trái đại diện cho cha, bên phải đại diện cho mẹ. Nếu như cha hắn bệnh nặng không khỏi, như vậy khu vực bên trái của hắn sẽ có một vòng màu đen nhạt. Thứ này không phải là bệnh, là hắn lo lắng cho cha mình nên phản hồi lên mặt như vậy thôi." Quách Bạch Gia nói.

Nghe đến đó, hai mắt Trần Khánh lập tức ngẩn ngơ.

Hắn còn nhớ tại lần đầu tiên, mình trị liệu bệnh cảm nắng cho Điền Dũng Tuyền, đã nhìn thấy trên trán trái của ông ấy có một vòng màu xanh đen.

Lúc ấy, hắn còn cho rằng đối phương có bệnh gì, kết quả là sau khi hỏi đi hỏi lại nhóm ngũ tạng, hắn vẫn không hiểu được ý nghĩa của cái vòng kia, hiện tại vừa nghe Quách Bạch Gia nói như vậy, hắn mới lập tức giật mình hiểu ra.

Xem ra thuật xem tướng này thật là thú vị.

Nhưng đương nhiên, thuật xem tướng thú vị thì thú vị thật, có điều, Trần Khánh tạm thời sẽ không đặt tâm tư vào nó.

Dù sao hắn cũng không phải thiên tài, dưới tình huống trung y còn chưa hoàn toàn hiểu được lại đi học thêm những thứ này, chẳng khác nào mơ tưởng hão huyền.

Tựa như những kinh mạch huyệt vị trong trung y đã được nghiên cứu ra như thế nào, đến bây giờ Trần Khánh vẫn chưa hiểu được.

Có người nói là do giải phẫu, cũng có người nói là do nội quan.

Trần Khánh không tin cách nói đầu tiên, nhưng cách nói thứ hai lại quá mức huyền huyễn, làm hắn cũng có chút nghi ngờ.

Đúng là thứ này quá mức thâm ảo với hắn, chỉ dựa vào chính mình khẳng định là tìm hiểu không ra.

Nhưng cứ một mực không biết về chúng, hắn lại cảm thấy khó chịu vô cùng,

Nói cho cùng, hắn chính là người dám tự mình đi nếm và xác nhận tính vị của dược liệu mà.

Bình Luận (0)
Comment