Nghe câu tự giễu của Đàm Hành, Chung Linh suýt nữa bật thốt: Anh ở Versailles lâu có sao không?
Với gương mặt như anh, lại còn bảo mình “không đủ để gây ấn tượng sâu đậm”, rốt cuộc là muốn chọc tức ai? Rõ ràng, chính vì anh quá mức khiến người ta khó quên, nên cô mới thường vô thức lấy người khác ra so sánh với anh.
Cô biết điều này là không nên. Nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát.
Người mình thầm thích thuở mới lớn, tình cảm lại quá mức sâu sắc, dẫn đến bao năm qua, Chung Linh chẳng thể động lòng với bất kỳ ai khác.
Dù rằng, cô luôn tự nhủ bản thân không còn thích Đàm Hành.
Nhưng cô cũng chẳng thể phủ nhận—từng người đàn ông mà cô gặp, quen biết trong những năm này, đều không ai có thể so được với anh, dù chỉ một phần vạn.
Trước đây, Chương Uẩn Nghi từng trêu chọc cô, nói rằng trong lòng cô, mãi mãi giữ một vị trí cho Đàm Hành.
Chung Linh từng phủ nhận.
Bởi khi ấy, cô rất rõ, mình và anh vốn không có khả năng. Cũng giống như, bản thân với người khác cũng khó lòng có khả năng.
Cô và Chương Uẩn Nghi còn từng hẹn nhau, nếu sau này cả hai vẫn không gặp được người mình thích, thì đến khi bốn, năm mươi tuổi, sẽ gom góp chút tiền rồi nghỉ hưu, về quê của Uẩn Nghi, hoặc đi một nơi nào khác, sống cuộc sống chậm rãi.
“…”
Chung Linh chìm trong hồi ức, một hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.
Đàm Hành cũng không vội, chỉ lặng lẽ chờ ở bên cạnh.
Mãi cho đến khi có người từ xa vội vã đi tới:
“Bác sĩ Chung!”
Chung Linh ngẩng đầu.
“Khoa cấp cứu vừa đưa bệnh nhân tới.” Y tá hổn hển báo.
Chung Linh giật mình, lập tức đáp:
“Tôi đến ngay.”
Lời còn chưa dứt, chân đã bước nhanh về phía trước.
Chợt nhớ tới điều gì, cô dừng lại, quay đầu:
“Tôi—”
“Cậu cứ đi trước.” Đàm Hành hạ mắt nhìn cô, nhẹ giọng, “Tôi về phòng bệnh.”
Chung Linh khẽ gật, vội vàng theo y tá chạy về khoa cấp cứu.
Sau ngày hôm ấy, mỗi lần Chung Linh và Đàm Hành gặp lại, giữa họ ít đi chút khách sáo, nhưng lại nhiều thêm một thứ mơ hồ khó gọi tên.
Ít nhất, trợ lý thì hoàn toàn không hiểu.
Còn chính Chung Linh cũng chẳng hiểu nổi.
Một hôm, Chương Uẩn Nghi đến bệnh viện tìm cô, tình cờ gặp Đàm Hành.
Lúc này cô ấy mới biết, thì ra anh đã trở về nước, hiện vẫn đang nằm viện ở đây, mà ca phẫu thuật lại do chính cô và thầy cùng thực hiện.
Sau khi rời viện, Chương Uẩn Nghi lập tức nhắn cho cô một loạt tin:
Chương Uẩn Nghi: “Đàm Hành về nước từ khi nào vậy?”
Chương Uẩn Nghi: “Hai người bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?”
Chương Uẩn Nghi: “Không phải cậu ta đã định cư ở nước ngoài rồi sao?”
…
Khi Chung Linh vừa rời phòng mổ, cầm điện thoại lên, mới nhìn thấy cả chuỗi tin nhắn ấy.
Cô chăm chú đọc một lúc, bất giác bật cười khẽ:
“Nhiều câu hỏi thế này, làm sao tao trả lời hết được hả giám đốc Chương?”
Chương Uẩn Nghi: “Thì chọn mấy cái quan trọng mà trả lời.”
Chung Linh dở khóc dở cười:
“Cụ thể thì tao không rõ, nhưng đúng là anh ấy bị thương, đang nằm viện bên tao.”
Cô cũng chẳng biết Đàm Hành về nước từ lúc nào, càng không rõ nguyên nhân vì sao.
Chương Uẩn Nghi: “Thế bây giờ quan hệ của hai người là gì?”
Chung Linh:
“Quan hệ bệnh nhân và bác sĩ.”
Chương Uẩn Nghi: “… Được rồi. Có gì thì nhớ nói với tao.”
Chung Linh biết rõ ẩn ý bạn mình, chỉ khẽ cụp mi mắt, mỉm cười:
“Ừ, tao biết rồi.”
Nhưng tám, chín phần, e là sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh.
Chỉ còn vài ngày nữa, Đàm Hành sẽ được xuất viện. Sau đó, có chăng chỉ là quay lại để tháo khung nẹp, làm vài lần tái khám.
Mà tái khám vốn chẳng cần lưu lại bệnh viện quá lâu, thoắt cái là xong.
Thậm chí, chưa chắc anh sẽ chọn quay lại bệnh viện này.
Nghĩ đến đây, lòng Chung Linh bỗng dưng có chút nặng nề.
Cô đặt điện thoại xuống, vô thức khẽ thở dài.
Bất chợt, vang lên tiếng gõ cửa thong thả, nhịp nhàng.
Cửa phòng làm việc không đóng, tối nay Chung Linh phải trực. Cô theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa, liền chạm phải ánh mắt của một người mặc đồ bệnh nhân nhưng khí chất vẫn khó giấu vẻ lạnh nhạt, xa cách.
“Bác sĩ Chung,” Đàm Hành một tay chống gậy, một tay vịn vào khung cửa, thân mình hơi nghiêng về phía cô, “có bận không?”
Chung Linh thu lại cảm xúc, nhìn về phía anh:
“… Không, sao vậy?”
Đàm Hành: “Không có chuyện gì cả.”
Anh hỏi tiếp: “Tôi có thể vào không?”
Chung Linh do dự vài giây rồi gật đầu: “Được.”
Anh bước vào, cô thuận tay kéo ghế bên cạnh, để anh ngồi xuống.
Hai người hiện giờ không còn thân quen, Chung Linh cũng không có ý định muốn nói chuyện sâu cùng anh. Nhưng cô không thể để một người đi lại bất tiện cứ đứng mãi ở cửa. Như vậy không thích hợp.
Đàm Hành ngồi xuống, không mở miệng.
Trong phòng làm việc chỉ còn hai người, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở.
Im lặng một lúc, Chung Linh thấy khó chịu, không nhịn được hỏi:
“Cậu thật sự không có chuyện gì sao?”
Ánh mắt cô lướt xuống bàn chân bị thương của anh.
Đàm Hành thuận theo tầm nhìn đó, hiểu ý cô, khẽ cười nhạt, giọng trầm thấp:
“Trong phòng bệnh hơi ngột ngạt.”
Chung Linh sững ra, lập tức hiểu ý. Anh không muốn một mình ở đó.
Có lẽ, khoảng thời gian này là những ngày yên tĩnh hiếm hoi nhất của Đàm Hành trong nhiều năm. Tuy thỉnh thoảng trợ lý và đồng nghiệp trong văn phòng thiết kế vẫn tới thăm, bàn bạc dự án, nhưng so với nhịp độ bận rộn trước đây, anh thật sự rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Người vốn quen với bận rộn, đột ngột rảnh rỗi, thường sẽ không quen.
Điều này, Chung Linh đã thấy rõ trên người Chương Uẩn Nghi. Cô ấy cũng là kiểu người không thể ngồi yên.
Vì vậy, Chung Linh không hỏi thêm tại sao anh lại tìm đến mình. Anh không phải đặc biệt tới gặp cô, chỉ đơn giản là muốn ra ngoài đi dạo, đổi không khí.
Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Còn vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Đàm Hành nhướng mày, cố tình hiểu sai:
“Bác sĩ Chung hình như đang mong tôi xuất viện lắm thì phải?”
Chung Linh nhìn anh, nhắc lại:
“Đàm tổng, chẳng lẽ cậu còn muốn ở viện mãi sao?”
Đàm Hành: “Tất nhiên không, nhưng tôi đang hỏi cậu cơ.”
“… Hỏi tôi cái gì?” Chung Linh thoáng ngẩn ra.
Ánh mắt anh thẳng thắn dừng trên gương mặt cô, mỉm cười nhạt:
“Câu hỏi vừa rồi.”
Chung Linh chợt hiểu —
Anh muốn biết, cô có thật sự đang mong anh xuất viện hay không.
Thành thật mà nói, câu này vốn dễ trả lời, cô không nên do dự.
Thế nhưng, cô lại do dự.
Sau khoảnh khắc lặng im, Chung Linh mới khẽ nói:
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Đàm Hành chợt trầm xuống, ý cười trên môi cũng biến mất.
Chung Linh thấy rõ, nhưng không giải thích thêm.
Cô quả thật hy vọng anh sớm xuất viện.
Cô đang mong anh xuất viện.
Phòng làm việc lại chìm vào yên tĩnh.
Anh không nói, cô cũng im lặng. Cả hai mỗi người một việc, Chung Linh tiếp tục viết bệnh án, còn Đàm Hành lấy điện thoại ra, không rõ đang làm gì.
Không biết bao lâu, Chung Linh đứng dậy rót nước, thuận miệng hỏi:
“Đàm tổng, uống nước không?”
Anh khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Chung Linh: “Không có gì.”
Ly nước khiến không khí yên lặng giữa hai người thoáng chốc tan đi.
Đàm Hành nhận lấy ly nước cô đưa, hơi ngừng lại rồi nói:
“Tôi nghe đồng nghiệp cậu nói, cậu tốt nghiệp xong là ở lại bệnh viện này à?”
Chung Linh khẽ “ừ”: “Hồi học cao học thì thực tập ở đây.”
Sau đó, liền gắn bó luôn.
Đàm Hành gật nhẹ.
Chung Linh chợt nghiêng đầu, không nhịn được hỏi:
“Thế còn cậu? Sao lại đột nhiên về nước?”
“Đột nhiên?” Anh nhướng mày.
“… Rất đột nhiên.” Cô thật sự chẳng nghe thấy chút tin tức nào.
Hồi trung học, cô đã biết bố mẹ lẫn ông bà nội ngoại của anh đều sống ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh nhất định sẽ đi du học, cả gia đình đều ở bên kia. Ngày đó, anh chịu ở lại trong nước học, là để bầu bạn với ông bà ngoại.
Nghe cô nói vậy, anh khẽ cong môi, nghĩ ngợi rồi đáp:
“Có lẽ vậy.”
Chung Linh: “…”
Vẫn là không trả lời đúng trọng tâm.
Khi cô còn đang thầm lẩm bẩm trong lòng, anh lại chậm rãi nói tiếp:
“Về cũng gần một năm rồi, luôn bận rộn, bạn bè biết không nhiều.”
Anh nhìn cô, tiếp:
“Ông bà ngoại tuổi cao, tôi trở về để ở bên họ.”
Chung Linh khẽ nghiêng đầu:
“Họ… sức khỏe ổn chứ?”
“Cũng khá tốt,” anh đáp, “nếp sinh hoạt, giờ giấc còn lành mạnh hơn cả tôi.”
Chung Linh bật cười.
Hai người trò chuyện lặt vặt, câu có câu không.
Mãi đến khi y tá gọi tới, báo có bệnh nhân cần xử lý, Chung Linh mới phải kết thúc cuộc nói chuyện.
Trời cũng đã khuya, Đàm Hành nên quay lại phòng nghỉ ngơi.
Tối hôm đó xong, hai người cũng không có dịp ở riêng với nhau nữa.
Lịch trực vốn đã phải luân phiên, ban ngày đi làm Chung Linh lại bận tối mắt, không có thời gian rảnh để trò chuyện.
Thoáng cái, đã đến ngày Đàm Hành xuất viện.
Lúc anh làm thủ tục xuất viện, Chung Linh vẫn còn trong phòng phẫu thuật. Ca mổ khá phức tạp, kéo dài cả buổi sáng.
Kết thúc đã hơn một giờ trưa.
Chung Linh kéo thân thể mệt mỏi trở về văn phòng, trên đường đi cô rẽ sang phòng bệnh đơn mà Đàm Hành từng ở để nhìn một chút. Trong phòng đã chẳng còn ai, có dì hộ lý đang thay ga giường, chuẩn bị đón bệnh nhân mới.
Thấy cô, dì gọi một tiếng:
“Bác sĩ Chung, sao thế?”
Chung Linh mỉm cười:
“Không có gì, cháu chỉ tiện ghé qua xem thôi.”
Nói dăm ba câu, Chung Linh quay về văn phòng.
Đi ngang quầy y tá, cô bị gọi lại:
“Bác sĩ Chung.”
Cô ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Ở đây có đồ của cô.” Y tá cúi xuống, lôi từ gầm bàn ra một chiếc túi giữ nhiệt đưa cho cô.
Chung Linh nhìn chiếc túi, thoáng kinh ngạc:
“Ai gửi vậy?”
“Cô đoán thử xem.” Y tá vốn thân quen, thỉnh thoảng hay trêu đùa.
Chung Linh: “Tôi không đoán đâu.”
“……”
Y tá bất đắc dĩ, “Là trợ lý của anh chàng soái ca sáng nay vừa xuất viện mang đến, đích danh bảo đưa cho cô.”
Chung Linh ngẩn ra, rồi mới đưa tay nhận lấy:
“Cảm ơn.”
Cô khẽ hỏi: “Anh ấy có nói gì thêm không?”
Y tá lắc đầu: “Không, chỉ bảo chuyển cho cô thôi.”
Chung Linh gật đầu: “Ồ, cảm ơn nhé.”
Về đến văn phòng, cô mở túi ra, bên trong là phần cơm của một nhà hàng mà trước đó cô mới đùa với y tá là nhất định phải đi ăn thử. Nhà hàng nổi tiếng, khó đặt bàn, giá cả cũng đắt đỏ.
Lấy hộp cơm ra, cô nhìn thấy bên dưới có một tấm thiệp.
Trên đó là nét chữ vừa quen vừa lạ. Bao năm trôi qua, bút pháp của Đàm Hành vẫn mạnh mẽ, nhưng so với thời trung học thì nay càng thêm phóng khoáng tự nhiên.
Chỉ vỏn vẹn một câu: Bác sĩ Chung, cảm ơn cô những ngày qua.
Chung Linh nhìn chằm chằm hơn nửa phút, rồi kẹp tấm thiệp lại, nhét vào ngăn kéo.
Mấy hôm tiếp đó, cô bận đến mức không còn tâm trí nào. Cô cố ý lờ đi chuyện Đàm Hành đã về nước, cũng như chuyện anh và cô tình cờ gặp lại.
Dù sao, sau này chưa chắc còn có dịp gặp lại. Cô không thể để bản thân nuôi hy vọng, bởi điều đó thật sự không cần thiết.
Buổi sáng hôm nay, Chung Linh xếp lịch khám ngoại trú.
Xem qua vài bệnh nhân, trên máy tính bỗng xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gọi cái tên đó.
Chung Linh ngẩng đầu, liền thấy bóng dáng quen thuộc bước vào.
Mấy ngày không gặp, cô lại có cảm giác Đàm Hành thay đổi không ít.
Cô nhìn anh đến gần, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc của cô, mới mở miệng hỏi:
“Cậu khó chịu ở đâu?”
Đàm Hành nhướng mày: “Tôi đến tái khám.”
Chung Linh liếc anh: “Hình như còn chưa đến thời gian tái khám thì phải?”
Anh khẽ ừ: “Không thể đến sớm hơn sao?”
“……”
Câu hỏi này khiến Chung Linh chẳng biết đáp thế nào. Cô nhìn xuống chân anh, hơi nhíu mày: “Chỉ khi thấy khó chịu mới cần tái khám sớm. Cậu thấy chỗ nào khó chịu?”
“Ngứa.”
“?”
Chung Linh sững một thoáng, rồi bất đắc dĩ: “Đó là hiện tượng bình thường.”
Trong quá trình xương hồi phục, vết thương sẽ có cảm giác ngứa.
Đàm Hành gật nhẹ: “Vậy à.”
“Ừm.” Chung Linh bảo anh sang giường bên cạnh nằm xuống để cô kiểm tra.
Khám xong, cô viết phiếu:
“Cậu đi chụp lại phim X-quang, tôi xem tình trạng xương.”
Đàm Hành gật đầu đồng ý.
Trước khi ra cửa, anh gọi cô một tiếng:
“Bác sĩ Chung.”
“Gì thế?”
“Trưa mười hai giờ nghỉ à?” anh hỏi.
Chung Linh: “…… Nếu thuận lợi thì sẽ là mười hai giờ.”
Anh gật đầu: “Biết rồi.”
“……”
Cô còn chưa kịp hỏi anh “biết” cái gì, thì Đàm Hành đã bước ra khỏi phòng khám.
Lại có bệnh nhân mới vào, Chung Linh vội vàng điều chỉnh tâm tư, toàn bộ tinh thần dồn hết cho công việc.
Trong giờ làm, không thể phân tâm.
Thời gian nghỉ của bác sĩ vốn chẳng cố định.
Buổi sáng cô sắp xếp nhiều bệnh nhân như vậy, đến giờ tan ca cũng phải khám cho hết những người đã chờ cả buổi.
Không ngoài dự đoán, khi khám xong bệnh nhân cuối cùng đã là mười hai giờ bốn mươi.
Cô tắt máy tính, chuẩn bị sang căn-tin ăn chút gì đó.
Vừa bước ra khỏi phòng, Chung Linh đã nhìn thấy một người đang ngồi chờ ở khu ghế ngoài.
Lúc này khu chờ đã chẳng còn bệnh nhân nào, cho nên hình ảnh Đàm Hành ngồi đó trở nên vô cùng nổi bật.
Cô sững sờ mấy giây, rồi mới đi về phía anh.
“Cậu…… chụp phim xong rồi à?” cô hỏi.
Đàm Hành ngẩng đầu, khẽ gật: “Cậu bận xong rồi?”
“Buổi sáng xong rồi.” Chung Linh đáp, “Thế phim chụp đâu?”
Nghe vậy, anh khẽ bật cười bất lực:
“Cậu gấp vậy sao?”
“?”
Câu hỏi khiến Chung Linh thoáng ngẩn người: “Cậu không phải đang đợi tôi xem phim X-quang sao?”
Đàm Hành nhướng mày: “Tôi có nói thế bao giờ?”
Chung Linh khựng lại, ngơ ngác nhìn anh, không nhúc nhích.
Đàm Hành chậm rãi đứng lên, nhờ bên chân lành chống đỡ, dáng đứng thẳng tắp, giọng trầm ổn:
“Tôi chờ cậu, không phải vì chuyện đó.”
Cô sững sờ, theo bản năng hỏi:
“Vậy thì là——”
“Lần trước đi vội quá.” Đàm Hành rút điện thoại, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người cô, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Quên chưa hỏi cậu một chuyện.”
Lông mi dài của Chung Linh khẽ run:
“Chuyện gì?”
Anh nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói:
“Chung Linh, đã lâu không gặp. Có thể cho tôi xin số liên lạc không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chung bác sĩ: Tôi có thể từ chối không?
Đàm Hành: Có thể đừng từ chối không?